Teya Salat
Yêu Hận Vô Tận

Yêu Hận Vô Tận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323965

Bình chọn: 8.5.00/10/396 lượt.

ra được rồi.

Nếu đã vậy thì hắn cũng chẳng cần phải giả bộ khách khí làm chi nữa.

“Uất thế bá,” Trong giọng nói đã thêm vài phần châm chọc, “Chuyện nhà của cháu chắc ngài đã sớm biết, thừa dịp trời còn chưa tối, các ngân hào tiễn trang (*) còn chưa đóng cửa, số bạc 30 vạn lượng ngài nợ cha cháu bây giờ ngài tính đi, mai cháu sẽ ghé lấy. Khế ước mượn nợ cháu cũng đã mang đến đây rồi, mời ngài nhanh nhanh nghĩ cách đi nhé.”

* Hàng bạc, ngân hàng tư nhân

Khóe mắt Uất Diệu Quyền lạnh lùng nhíu lại, không nói gì nữa, cả thư phòng toát ra không khí trầm lặng nguy hiểm.

Một thân ảnh xinh đẹp lấp ló ở cửa thư phòng, sau đó lại lùi lại áp sát vào tường, chỉ còn thấy tà váy khẽ lay động lộ ra ở mép cửa, ẩn hiện ra vài phần ngây thơ.

“Lam nhi.” Uất Diệu Quyền cắn răng một cái, chần chờ một chút rồi gọi: “Vào đây!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn vì thẹn thùng mà đỏ ửng lên, cúi gằm xuống, chân cũng chậm rãi e lệ tiến vào. Bộ Nguyên Ngạo thoáng thấy một mái tóc đen óng ả, một chiếc gáy trắng như tuyết, một rồi một chiếc cằm nhỏ nhắn mềm mại, trái tim vốn đầy oán hận lạnh lùng của hắn cũng mềm mại hẳn đi.

“Con đi chăm sóc Ngạo nhi nghỉ ngơi chút đi.”

Uất Lam ngây thơ nhìn trừng trừng cha mình. Sao hôm nay cha lại công khai để cho nàng và Nguyên Ngạo ở bên nhau thế này? Không phải cha nói như vậy sẽ không đoan chính, sẽ khiến nhà họ Bộ xem thường nàng sao?

Thoáng cảm thấy hắn đang nhìn mình, quay mặt sang nhìn lại. ‘A! Chàng đen, gầy quá!’ Khuôn mặt vốn nho nhã ôn tồn nay lại có chút gì đó xa lạ. Là oán hận? Là giận dữ? Hay là lo lắng? Khiến nàng đau lòng. Nàng gần như không nhận ra hắn nữa! Quần áo của hắn … Tay hắn …

Bất chấp phụ thân và Dung Khiêm vẫn ở đây, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nàng bước lại nắm chặt tay hắn, cả người nàng run lên. Cứng quá!!! Đầy vết chai sần thế này, đôi tay này không còn giống như đôi tay của Tam công tử nhà họ Bộ của nàng nữa.

Nhìn sâu vào đôi đồng tử trong suốt và đẹp đẽ kia, nhìn vào khuôn mặt không chút tâm cơ của nàng, nhìn vào vẻ mặt thương tiếc của nàng, trái tim hắn vừa mềm mại lại vừa nóng lên. Nàng đẹp, tốt đẹp, lại đơn thuần, nên cha mẹ hắn mới thay hắn định ra hôn ước với con gái nhà họ Uất, vốn ban đầu muốn đính ước chơ hắn với Hồ Dương quận chúa đó chứ.

Nhưng bây giờ … liệu hắn còn có thể lấy nàng được nữa không. Ngay từ giây phút hắn bước vào, giây phút nhà họ Uất gọi hắn một tiếng ‘Thế chất’, thì vận mệnh dường như đã an bài rồi.

“Đi đi! Bữa cơm chiều gặp lại.” Uất Diệu Quyền không chút khách khí thúc giục.

Uất Lam rút một chiếc khăn tay ra, thay Bộ Nguyên Ngạo lau đi những bụi đất bám đầy trên mặt, nàng muốn chậm rãi khắc sâu khuôn mặt tuấn tú mà nàng ngày nhớ đêm mong này vào trong mắt, trong lòng nàng.

Tay nàng ấm áp, mềm mại… Khi nàng đau lòng cau mày lau đi bụi đất cho hắn, lại làm cho mũi hắn có chút cay cay. Hắn bắt lấy tay nàng, dán lên hai má mình, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn nàng.

Nếu…

Mất nàng, hắn còn gì để đáng cậy trông? !

“Xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Nghiêm trọng lắm sao?” Nàng luôn được dạy bảo để trở thành một cô gái dịu dàng, hiền thục, ngay cả cửa cũng rất ít bước ra. Khi sáu tuổi đã cùng với nhà họ Bộ giàu có nổi danh một vùng định ước. Rồi từ đó, mỗi ngày nàng bị ép học đủ thứ, tất cả đều là cách làm sao để làm tốt vai trò phu nhân của một gia đình quyền quý.

Bởi vì trèo cao, cho nên cả nhà mới sợ chỉ một sai sót của nàng thôi cũng khiến nhà họ Bộ coi thường nhà họ Uất. Thế nên luôn cho nàng ăn đồ ngon nhất, mặc đồ đẹp nhất, các tỷ muội có ghen tị cũng làm được gì, ai có thể tìm được một nhà chồng tốt như nàng chứ.

Nhưng dẫu không hiểu chuyện đời, thì nàng vẫn từ trong ánh mắt của hắn mà nhìn ra được điềm xấu.

“Nếu…” Hắn ngừng một lúc lâu, thậm chí cả hơi thở cũng gần như ngừng lại, “Ta không có gì cả, ngay cả một chốn dung thân cũng không có, muội …” Hắn không thể nói hết lời, thật sự hỏi không được.

Nàng được nuông chiều từ bé, yếu ớt như hoa lan. Chỉ cần nghĩ đến việc để nàng phải mặc thô sơ, ăn đạm bạc thôi là hắn đã không chịu nỗi, xót xa lắm. Hắn thật sự nhẫn tâm muốn kéo nàng vào địa ngục cùng hắn sao?

“Muội cũng sẽ theo huynh!” Đôi mắt to tròn trong như làn nước, đôi lông mi dài vì vẻ kiên định chăm chú mà càng thêm rung động lòng người.

Hắn sửng sốt.

“Lam nhi, Uất Lam…” Hắn thở dài.

Mười bốn tuổi, nàng còn quá nhỏ, quá ngây thơ. Nàng không thể tượng được được nghèo khổ là chuyện đáng sợ đến mức nào, hơn nữa … Hắn cho nàng không chỉ có nghèo khổ, mà còn có trốn chạy, lang thang vô định, không chốn dừng chân … có lẽ, còn là cái chết.

“Ngạo ca, muội đi theo huynh, sống là người nhà họ Bộ, chết cũng là ma nhà họ Bộ.” Nàng kiên định nói.

Từ khi sáu tuổi, từ khi nàng bắt đầu biết hắn sẽ là chồng của nàng, thì hắn đã là tất cả bầu trời của nàng rồi! Cha mẹ đối với nàng đặc biệt tốt là vì hắn, nhà nàng được nhà họ Bộ hết lòng giúp đỡ cũng là nhờ hắn. Mẹ đã nói, hắn là chồng nàng, càng là ân nhân của nhà nàng.

Bộ Nguyên Ngạo bị lời nàng làm cho hơi chấn động, ngẩng đầu lên, buông tay nàng ra, lẳng lặng nhìn nàng: “Khôn