
xứng với sự mạo hiểm tính mạng tới cứu của bạn bè.
Cô càng sợ hơn là, sợ Khưu An Khiết nói thật, mà chính mình nhiều năm như vậy vẫn luôn coi kẻ lang sói là người thân.
Cố Tư Nguyên vẫn ở phía sau lưng hô to. “Tiểu Ca, Khưu An Khiết là người như thế nào chẳng lẽ em còn tin tưởng sao? Nguy hiểm lắm, mau trở lại.”
Còn Khưu An Khiết thấy Cao Ca chậm chạp, bất động nên lại bồi thêm một câu nữa. “Cao Ca, nhà hàng mà cô và Tả Thừa Nghiêu hẹn hò năm đó có phải là do Cố Tư Nguyên đặt cho cô? Hai người uống phải rượu bị bỏ thuốc kích thích, cho nên cô và Tả Thừa Nghiêu mới không kiềm chế được mà lên giường. Cô cứ suy nghĩ kỹ lưỡng một chút xem có đúng hay không? Có thể tự do ra vào phòng trọ của cô còn có ai ngoài Cố Tư Nguyên? Hắn bố trí một cái máy ảnh để chụp trộm thì thật là quá dễ như trở bàn tay? Còn có…”
“Câm mồm! Khưu An Khiết, bà câm mồm lại cho tôi!” Hai mắt Cố Tư Nguyên đỏ bừng, dường như đường gân hằn rõ lên làm da, cũng nhanh chóng nổi lên.
Khưu An Khiết lại không chút nào bị hắn uy hiếp, càng nói càng hưng phấn, càng nói càng nhiều. “Còn nữa, cô cho là Mạnh Dao bị cô thuê người hãm hại, thực ra thì cô sớm đã uống say như chết, đó là do hắn thừa cơ tìm mấy tên đàn ông để hãm hại cô thôi, khiến cho cô phạm vào tội tày trời…”
Một tiếng súng vang lên, không, có đến mấy tiếng cắt đứt lời nói của Khưu An Khiết.
Trong một thoáng, Cao Ca còn chưa kịp nhìn cho rõ ràng chuyện gì xảy ra thì đã bị một người nhào tới đẩy ngã trên mặt đất.
Bên tai là tiếng súng đinh tai nhức óc, trên người là hơi thở đàn ông rất quen thuộc, còn có mùi máu tươi, cô cảm thấy một mảnh ướt át trên người, máu nhanh chóng chảy ra, không biết là của cô hay là của ai, dính đầy trên nửa người của cô.
Sau đó là tiếng kêu khóc của một đứa bé trai và tiếng phụ nữ hét chói tai. “A Nghiêu!”
Cả người Cao Ca căng cứng, lúc này cô mới phát hiện ra người nhào vào trên người của cô chính là Tả Thừa Nghiêu.
Mạnh Dao lảo đảo, nghiêng ngả chạy tới, tách Tả Thừa Nghiêu từ trên người Cao Ca ra, cô ta thét chói tai, “Anh trúng đạn rồi! A Nghiêu, anh trúng đạn rồi!”
Tả Thừa Nghiêu vẫn còn ý thức, anh cố chịu đau nhức, phân phó một cách đứt quãng: “Dao Dao, em, nhanh tới nhặt cây súng trên đất lại đây.”
Từ nhỏ đến lớn, Tả Thừa Nghiêu là người luôn ở bên cạnh cô, thời điểm mấu chốt Mạnh Dao cũng như những lần trước đều nghe theo lời của anh như một thói quen. Cô nhanh chóng lấy tay áo lau nước mặt, từ dưới đất nhặt lấy khẩu súng nằm giữa Cố Tư Nguyên và Khưu An Khiết lên.
Cao Ca nhìn động tác của Mạnh Dao, lúc này Cố Tư Nguyên, Khưu An Khiết cùng với Cao Lạc Thi đều đang nằm trong vũng máu, chẳng biết còn sống hay đã chết. Thân thể Cao Lạc Thi còn đang run lên, phát ra tiếng rên rỉ.
Phải đến giờ phút này, Cao Ca mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Tiếng súng này là do Cố Tư Nguyên bắn ra, không, không chỉ anh ta, mà còn có Khưu An Khiết.
Cố Tư Nguyên muốn ngăn cản Khưu An Khiết nói tiếp, muốn giải quyết dứt điểm nên đã bắn về phía bà ta, có lẽ Khưu An Khiết là phản xạ có điều kiện, có lẽ là quá hoảng hốt, trong nháy mắt đó cũng bóp cò lung tung, đạn bay bốn phía, kết quả cả hai bên đều bị bắn trúng.
Mà Cao Ca đứng một bên bị Tả Thừa Nghiêu đẩy ngã xuống đất nên không bị thương chút nào. Chỉ bất hạnh là lúc đó Tả Thừa Nghiêu cũng bị đạn lạc bắn trúng.
Giữa một mảnh rối loạn này, hai mẹ con Khưu An Khiết vốn chuẩn bị đầy đủ để chạy trốn, cũng không đếm xỉa gì đến mấy người Cao Ca, hai người này thừa dịp loạn mà trang bị đầy đủ tiền vàng chất đầy vali hành lý bỏ chạy.
Mạnh Dao thấy thế giơ súng lên muốn ngăn bọn họ chạy trốn.
Nhưng mà bị giọng nói yếu ớt của Tả Thừa Nghiêu ngăn lại, “Không cần… không cần để ý đến bọn họ, cứ để cho bọn họ đi…”
Mạnh Dao vội vã ngồi xổm người xuống, đúng vậy, A Nghiêu đang bị thương nằm trên mặt đất, còn quan tâm cái gì đến tiền chứ? Thực ra lúc này toàn thân cô rất hỗn loạn, chỉ là trực giác muốn đi ngăn cản họ lại. Nhưng mà nghe thấy âm thanh của Tả Thừa Nghiêu nên cô mới khôi phục lại tinh thần, nhanh chóng ngồi xổm xuống, canh giữ bên cạnh Tả Thừa Nghiêu, “A Nghiêu, súng, súng em đã nhặt lại rồi, anh sao rồi, có bị làm sao không?…|”
“Từ Lập… Mấy người Từ Lập rất nhanh sẽ đến đây… Sẽ đến, em giúp anh bảo vệ tốt… Tốt… Cao Ca…” Tả Thừa Nghiêu nói đứt quãng, “Năm đó… Không… không phải là cô ấy ra lệnh, hại em… là Cố… Cố Tư Nguyên và Khưu…”
Nước mắt Mạnh Dao tuôn trào như mưa. “Anh đừng nói nữa, anh giữ sức đi, sẽ không có chuyện gì, anh nhất định sẽ không có chuyện gì…”
“Dao Dao… Đồng ý… Đồng ý với anh, không được làm tổn thương Cao Ca…” Tả Thừa Nghiêu cố gắng lấy hơi thật mạnh, chỉ là muốn Mạnh Dao đồng ý.
“Anh bị cô ta hại thành như vậy rồi vẫn còn bảo vệ cho cô ta, A Nghiêu, A Nghiêu, được, em đồng ý với anh, chỉ cần anh bình an thì em sẽ không động đến cô ta. Anh không có chuyện gì đâu, ngàn vạn lần anh sẽ không có chuyện gì, nếu không em nhất định sẽ tìm Cao Ca, nhất định sẽ khiến cô ta chết không được yên! A Nghiêu!”
Mạnh Dao chỉ biết ôm Tả Thừa Nghiêu mà khóc, mà cả người Cao Ca đã cứng đờ một chỗ