Yêu không lối thoát

Yêu không lối thoát

Tác giả: Tọa Nhất Ức

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328224

Bình chọn: 9.5.00/10/822 lượt.

ật ngã xuống, lại vụng về đứng lên, chậm rãi, thận trọng di chuyển. Chuyện nhàm chán như thế, cô cũng cảm thấy ngọt ngào.

Thì ra cao cao tại thượng, không gì là không làm được như Tả Thừa Nghiêu cũng có mặt “ngốc nghếch” như thế. Không thể không nói, nhìn anh trượt tuyết, thực sự không có một chút năng khiếu nào.

Nhưng trong đáy lòng Cao Ca lại toát ra một từ “đáng yêu”. Không sai, điều này làm cô cảm thấy Tả Thừa Nghiêu cũng giống như cô, ngốc nghếch, đúng là sinh động.

Đương nhiên, Tả Thừa Nghiêu ở bên kia sẽ không nghĩ như vậy. Cao Ca nghĩ, có phải ở trong lòng anh đang nghĩ ra một ngàn cách làm sao để giết chết Cao Ca và phơi thây trên núi tuyết?

———————————

[1'> Hóc môn đóng vai trò tạo sự hưng phấn trong não.

Chương 41

Lúc xế chiều, Tả Thừa Nghiêu đã có thể gắng gượng thuận lợi trên đường trượt cơ bản.

Buổi tối trở về phòng, Cao Ca có bị Tả Thừa Nghiêu – người chiều nay té ngã nhiều lần – “dạy dỗ” hay không, đóng cửa tắt đèn, chúng ta không thể biết họ làm gì. Chỉ biết sớm hôm sau hai người đó vẫn chưa dậy, phải đến gần trưa mới từ tốn gọi phục vụ. Về phấn có người hỏi nhân viên phục vụ có nhìn thấy cái gì không nên nhìn thấy hay không, anh ta nhất định sẽ bình tĩnh nói, nghỉ ngơi ở khách sạn mà, hai người cùng tắm trong bồn tắm, tình nhân mà, chúng tôi đã thấy nhiều cũng không có gì đáng kinh ngạc. Đương nhiên, cấp trên của anh ta nhất định sẽ nghiêm túc khiển trách câu trả lời của anh ta, khách sạn chúng ta đã có từ lâu, phục vụ chuyên nghiệp, từng tiếp đại anh A, B, C… nên nhất định sẽ giữ bí mật cho khách hàng, cậu hỏi cái gì cũng không thể trả lời.

Hai người lại ở lưng chừng núi luyện tập một hai ngày, Tả Thừa Nghiêu biết, Cao ca không thích những sườn núi bằng phẳng, quyết định ngồi cáp treo lên trên núi tuyết vui chơi.

Cao Ca quay lại khách sạn nghiên cứu bản đồ cả buổi, cuối cùng chọn một đường trượt nhẹ nhàng nhất.

Thực ra, cô muốn chọn một đường khó khăn nhất, tại Tả Thừa Nghiêu khi dễ cô, khó khăn lắm mới có một việc cô biết mà anh không biết, cô rất muốn hùng hồn khi dễ lại. Đáng tiếc, lời vừa ra đến cửa miệng, lòng đã mềm nhũn ra, vẫn là chọn con đường đơn giản kia đi.

Nhưng cho dù nói là đường trượt đơn giản nhất, Tả Thừa Nghiêu cũng phải đối phó khá vất vả, trên đường khó tránh khỏi bị ngã sấp mấy lần.

Có lần, bộ dáng ngã sấp có chút buồn cười, may mà Cao Ca nhịn lại, nhưng cũng không nhịn được lâu, đứng một bên cười phá lên. Trong cơn tức giận Tả Thừa Nghiêu vứt hết dụng cụ trượt tuyết.

“Này, Tả Thừa Nghiêu, đừng nên nhỏ mọn như vậy có được không? Không phải chỉ cười anh một chút thôi sao? Vẫn tức giận không trượt à? Nơi này cách chân núi còn xa, chúng ta không thể đi bộ về được.” Cao Ca thấy thế vội vã thốt lên.

“Tả, Tả Thừa Nghiêu, này, này, anh sẽ không giận thật chứ? Không…” Thế nhưng, cô càng nói càng cảm thấy không đúng, chỉ thấy Tả Thừa Nghiêu cởi dụng cụ trượt tuyết ra, đi về phía mình. Anh muốn làm gì? Cao Ca trân trân nhìn anh, trực giác muốn chạy trốn, muốn lui về phía sau.

Đáng tiếc, bình thường cô đã không đánh lại Tả Thừa Nghiêu, ăn mặc thế này, đi lại càng thêm cồng kềnh, vài bước, đã bị Tả Thừa Nghiêu tiến đến bên cạnh đẩy ngã xuống, hai người cuộn tròn trong tuyết.

Tuyết mềm mại giống như chiếc chăn bông, lạnh lẽo lại nóng rực.

Cao Ca lớn tiếng kêu: “Tả Thừa Nghiêu, anh muốn làm cái…”

Nhưng lời còn chưa nói ra đã bị bờ môi anh chặn lại, bởi vì cô mở miệng la lên nên thừa dịp tạo thành khe hở cho anh tấn công, đầu lưỡi anh thuận thế tiến vào, chiếm giữ toàn bộ lãnh thổ của cô.

Là hôn hay bởi vì bỗng nhiên ngã sấp xuống? Cao Ca chỉ cảm thấy một trận mê muội, cô không kịp nhắm mắt lại, trời cao trong xanh như vậy, chung quanh là núi tuyết mênh mông, không có ai, giống như toàn bộ thế giới chỉ có hai người bọn họ, mọi thứ đều bị dời đi.

Cô như một thiếu nữ mười mấy tuổi mới biết yêu, anh như một thiếu niên lần đầu tiên vì một nữ sinh mà động lòng, bọn họ vui vẻ đùa giỡn, vô lo vô nghĩ, trong mắt chỉ có đối phương, trong sáng như tấm gương, ngay cả cái bóng của núi tuyết cũng chiếu rọi không ra, chỉ có đám mây trắng nhè nhẹ phác thảo ra những đường nét hiện diện của nhau.

Rất nhanh, bọn họ đã quên mất nụ hôn này bắt đầu thế nào. Tức giận, trừng phạt, ngã xuống… đều đã quên. Giống như những điều tự nhiên của trời đất, cứ nằm hôn trong tuyết. Nụ hôn của anh mềm mại hơn tuyết, nhưng lại kích thích hơn so với trượt từ trên cao xuống. Là hương vị của gió xẹt qua cơ thể cô, lại là ánh nắng ấm áp lướt trên gò má cô.

Mâu thuẫn ư? Một chút cũng không.

Bạn vĩnh viễn không biết rằng, chỉ cần một nụ hôn cũng có thể làm rung động tâm hồn con người, cho đến khi bạn gặp được người đó.

Mút vào, liếm láp, chỉ một mực tìm tòi đối phương. Dịu dàng lại vô cùng mãnh liệt…

Cuối cùng, chờ cho nụ hôn nồng nhiệt này kết thúc, Cao Ca phục hồi lại tinh thần mới phát hiện ra sự ngu ngốc của bản thân. Cô có thể nhanh chóng trượt xuống để trốn khỏi phạm vi khống chế của anh mà. Một bước đi của anh dù nhanh đến mấy cũng không thể cản nổi tốc độ trượt của cô. Sao chính mình lạ


Duck hunt