
1 thời gian, sắp tới kì thi quan trọng rồi, thôi em về đây, pipi chị.
Bóng người đó dần dần rời khỏi trường học với những âm mưu và toan tính trong đầu, chốc chốc hắn khẽ lắc đầu vì 1 vài sơ hở của mình khi tung ra những bức ảnh của Ny.
Chap 15 : Công việc mới
Thấy nó bước vào, hắn quay sang ra hiệu cho cô gái rời khỏi, cô gái đó bước đi lướt qua nó, ánh mắt nhìn nó không mấy thiện cảm.
Nó kéo ghế ngồi xuống, nhìn hắn hỏi :
– Bạn gái thầy đó hả ? Xinh thế nhỉ ?
– Không, chỉ là người ngồi nói chuyện cho tôi đỡ buồn trong lúc đợi cô thôi , mà này cô làm gì mà lâu vậy ? tiền lời tăng thêm 500 USD. Hắn gằn giọng nhìn nó.
– What ? thầy quá đáng vừa thôi nhé, ăn lời gì cắt cổ vậy ? Nó hét vào mặt hắn.
– Tôi đã nói tới trễ thì tăng tiền lời, cô không nghe thì ráng chịu.
– Tại nhà tôi có việc chứ có phải tôi muốn tới trễ đâu. Mắt nó đỏ hoe như sắp khóc
Thấy thế, hắn đành xuống giọng hỏi han nó :
– Nhà cô có việc gì ?
– Bà ngoại tôi bị té, đang cấp cứu dưới Long Khánh đó, mẹ tôi về đó rồi, không biết bà có sao không ? Nước mắt nó chảy ra, nó lo cho bà.
– Thôi, thôi nín đi, bà cô sẽ không sao đâu, mà bà cô nằm bệnh viện nào ? Nói tôi biết được không ?
– Làm gì ?
– Thì nói đi, hỏi nhiều quá.
– Ờ…ờ…bệnh viện Bạch Mai
– Mà bà ngoại cô tên gì
– Lê Thị Mai
Nó vừa nói xong thì thấy hắn lấy điện thoại ra, không biết là gọi cho ai, nó vểnh tai lên nghe hắn nói chuyện :
– Alo, có phải giám đốc bệnh viện Bạch Mai không ạ ?
– Tôi đây, cho hỏi ai vậy ? 1 giọng đàn ông trong điện thoại vang lên
– Cháu là Phước Thiên, con trai của ông Lâm tập đoàn Denis đây ạ,
– Oh, là cậu Thiên ạ, chẳng hay gọi cho tôi có việc gì không ?
– Bà ngoại nuôi của tôi là bà Lê Thị Mai vừa mới nhập viện sáng nay, cảm phiền ông giám đốc chăm sóc giùm nhé.
– A, thì ra là vậy, cậu yên tâm, người nhà của ông Lâm thì chúng tôi sẽ tận tình mà.
– Ukm, vậy cám ơn ông trước nhé, thôi, chào ông
Hắn nói xong cúp máy nhìn nó, nãy giờ nó cứ tròn mắt nhìn hắn, sao mà hắn quen biết bác sĩ dưới tận Long Khánh vậy ta ? Thấy cái mặt ngố ngố của nó nhìn hắn, hắn mỉm cười :
– Yên tâm đi, ông giám đốc đó trước đây là người của gia đình tôi, sau này thấy có năng khiếu nên ba tôi cho đào tạo và đưa về bệnh viện đó làm. Tôi thì cứ vài tháng xuống đó kiểm tra 1 lần, hình như lần trước cũng gặp cô dưới đó.
Nhắc tới làm nó nhớ tới cái bữa bị ướt như chuột, là tại hắn. Nó lườm hắn 1 cái rồi cuối xuống hút ly nước cam roẹt roẹt .
– Không biết cám ơn tui hả ?
– Ờ…ờ cám ơn anh, ý lộn thầy. Nó lí nhí.
– Cứ gọi tui là anh, đây không phải trường học, vi phạm phạt thêm 500 USD
Nó lườm hắn 1 cái nhưng trong lòng cũng rất vui, ít ra bà ngoại nó cũng sẽ được tiếp đãi tốt hơn.
Hắn mỉm cười nhìn nó rồi chìa ra 1 tờ giấy được đánh bằng máy vi tính trước mặt nó.
– Đọc đi, đây là những việc mà quản gia phải làm đó
Nó đọc tới đâu trố mắt tới đó, sao cứ như osin vậy nè.
– Này này, quản gia hay osin vậy ? Nó trợn mắt hỏi hắn.
– Cô thấy có quản gia nào thư thái như cô không ? Buổi sáng, đánh thức thiếu gia dậy, dọn bữa sáng cho thiếu gia, phòng của thiếu gia thì chính tay quản gia lau chùi, dọn dẹp, mỗi ngày lựa ra 1 bộ đồ để sẵn cho thiếu gia mặc, cho 3 con dog Becgie và con Chiwawa cua thiếu gia ăn và nhất là thiếu gia nói gì nghe nấy. Cứ 3h pm mỗi ngày thiếu gia sẽ kèm cho cô học tới 6h thì cô sẽ được thoải mái có thể về nhà hoặc ngủ lại nhà thiếu gia. Ok thì kí vào, vi pham hợp đồng đền gấp 10 số tiền đang thiếu. Thời gian làm việc là kể từ hôm nay cho tới khi ông quản gia về, tức là 1 tháng nữa.
– Tôi không đồng ý khoản cho chó ăn và anh nói gì nghe nấy.
– Cô là con nợ, không được quyền thắc mắc, còn ý kiến nữa là tôi tăng tiền lời đó.
Nó đành ngậm ngùi ký vào, ai biểu mày đểnh đoảng làm rớt đồng hồ của hắn làm chi, hichic may là ba đã đi công tác và mẹ về quê chăm bà, không thì nó không biết ăn nói sao với pama. Sau đó, nó và hắn ra lấy xe cùng về nhà hắn.
Đến với căn biệt thự màu tím môn, nó lại ngơ ngẩn ngắm nhìn. Hắn bấm chuông cửa thì 1 cô giúp việc chạy ra mở cửa :
– Thiếu gia đã về.
Phước Thiên chạy xe vô mà thấy nó vẫn cứ đứng ngẩn ngơ, cậu nói lớn .
– Vào đi, định đứng gác cửa hả ?
– Từ từ…Nó quắc mắt nhìn hắn.
Sauk hi cất xe, nó lẽo đẽo bước vào ngôi biệt thự theo sau Phước Thiên, mấy cô người làm lại được dịp thì thào
– Oh, bạn gái của thiếu gia kìa.
– Phải không ?
– Đúng rồi, hôm bữa ngồi ăn sáng chung với thiếu gia đó
– Xì xào…xí xào…xì xào
Nó đỏ chín cả mặt khi nghe những lời thì thào đó.
– Im đi, ồn ào quá. Cô gái này là quản gia mới của tôi, sẽ thay mặt chú Đình trong 1 tháng. Cô ( Phước Thiên chỉ vào 1 nhỏ giúp việc), mang bộ đồ quản gia nữ ở phòng trưng bày lầu 1 lên phòng tôi ngay.
– Dạ, thưa cậu
Nó theo hắn lên lầu 2, hắn đi đâu, nó theo đó:
– Qua căn phòng màu hồng kia đi, bên trái là phòng tôi, muốn theo tôi vô đây có ý đồ gì hả ?
– Thầy…ah anh…tại tôi không biết. Nó liếc hắn 1 cái rồi bỏ đi
– Qua đó và thay đồ đi, đây là nhà tôi, đừng gọi bằng “ thầy ” nữa.
5p sau, Phước Thiên đã đứng trước cửa phòng của Ny.