
sức đâu mà nghĩ đến cái đám cưới chết tiệt kia. Từ hôm anh ở nhà cô bỏ về, cô không tài nào mà gặp được anh để nói lời xin lỗi…dù sao ba cô cũng quá đáng quá….Còn cả cái tên Doãn Minh Phong vong ơn bội bạc kia nữaa. Cô chăm anh ta một tuần vậy mà một cuộc điện thoại cám ớn cũng không thấy đâu??? Không phải tiếc tiền điện thoại đấy chứ???….“gì chứ??? Này…mày nghĩ đi đâu vậy hả??? đám cưới của mày mà làm như là của người khác vậy sao???….nè…”“gì nữa đây…???” trời ạ, cô sắp điên với cái con này mất“mày thấy tao thế nào???” Bảo Yến đứng lên xoay ba vòng trước mặt cô đỏm dáng“xin bà, bà làm con chóng hết cả mặt” Hải Lam hết văn để diễn tả độ hấp của con bạn thân“nếu mày mời tao làm phù dâu cho mày thì đại cô nương ta đây sẽ suy nghĩ mà xét xem….thế nào hả?” Bảo Yến không mấy xấu hổ khi nói ra ý tứ rõ mười của mìnhHải Lam nhìn Bảo Yến từ chân đến đầu rồi phì cười “ngoại hình thì cũng tạm duyệt….nhưng…..tao chỉ e….cái tính mê zai của mày sẽ phá hỏng hôn lễ của tao mất. haha”“này…” Bảo Yến chu cái mỏ nhọn ra tức tối“thôi được rồi, mày muốn sao thì làm vậy đi” cô cũng chẳng còn hơi để đôi co…. Ai làm cũng thế mà thôi…………“giám đốc, chiều này anh có hẹn với viện ảnh cưới Pari để chụp hình đấy ạ” trợ lý Kỳ rất chu đáo nhắc nhở Minh Phong.“uhm. Tôi biết rồi. anh ra ngoài trước đi” Minh Phong tâm trạng cũng rất não nề. Mấy ngày nay anh như kẻ không nhà cửa chốn chui chốn lủi Lâm Nguyệt Lan. Không biết người cô ta làm bằng thép hay sao mà không hôm nao là không đến tìm anh. Anh càng cố tránh thì cô ta càng tiến tới. Giờ đến nhà anh cũng không giám về. Còn cả Trịnh Hải Lam kia nữa….Vất lại có vài chữ không tình người kia rồi biến mất tăm mất hút. Không thèm gọi điện hỏi xem anh sống chết ra làm sao. ……Nghĩ đến Hải Lam làm anh nhớ đến những ngày bọn họ ở cùng nhau. Tuy chỉ một tuần nhưng khá vui vẻ. Chưa bao giờ anh lại cười nhiều đến vậy. từ ngày chia tay Lâm Nguyệt Lan anh rất ít khi cười có chăng đó là nụ cười xã giao mà thôi. Ở bên cô làm anh thoải mái và ấm áp. Anh nhớ sự chăm sóc dịu dàng của cô, nhớ cái ôm ấm nồng của cô…nhớ cái tính đỏng đảnh nhưng cực trẻ con của cô…..Không kiềm được nỗi nhớ, Minh Phong rút điện thoại nhẫn máy gọi cho “vợ yêu”“a lô…ai đấy ạ?” Hải Lam không nhìn điện thoại thuận tay ấn nút nghe“xem ra mới xa nhau có hơn tuần mà em quên mất chồng mình rồi sao vợ yêu???” Minh Phong lúc đầu nghe cô hỏi ai thì đâm ra tức nhưng cố nhịn mà châm chọc cô.“có chuyện gì anh nói đi đừng vòng vo nhiều lời” hứ bây giờ mới thèm gọi cho cô lại còn trách cô chứ. Anh ta đúng là đồ máu lạnh không tình cảm mà.“ai làm gì em mà em lại hậm hực chút giận lên anh vậy? Nói xem là thằng khốn nào, anh sẽ giúp em bẻ gãy cổ hắn ra” anh không biết tại sao mỗi lần nghe giọng hờn dỗi của cô là lại vui vui trong lòng. Rất muốn được nhìn khuôn mặt phụng phịu đáng yêu kia….“vậy thì anh tự bẻ gãy cổ mình đi”“HAHA” anh ôm bụng cười nghiên ngả. Thực sự anh không sai lầm khi gọi cho cô. Cô đúng là đã làm anh thấy thoải mái hơn suốt mấy ngày qua…“cười tôi sao? Vậy cứ ngòi đấy mà mà cười đi. Tôi cúp máy đây”“ĐỪNGGGGGGGGGGGG” nghe có nói vậy anh vội la lên thậm trí còn rất biết diễn xuất bật tung người ra khỏi ghế.Hải Lam nhe nhe cái lưỡi đắc trí ” còn chuyện gì sao?”.“chiều nay có hẹn đi chụp ảnh cưới, ba không nói gì với em sao?” anh nhắc nhở cô.“biết rồi” Hải Lam trả lời cụt ngủn“giám nói với chồng bằng giọng đó sao?” Minh Phong truyền giọng nói uy quyền cảnh cáo qua điện thoại tới cô“dạ, em biết rồi mà, chồng yêu của em làm gì mà lại khó chịu vậy. anh đừng nóng, kẻo máu chỉ lên tới cổ lại tụt xuống…….” Hải Lam ném lời nói khích tướng anh rồi cụp ngay điện thoại lại…“em…………..” Minh Phong không nói được một lời nào hơn Chương 14 – phần 2Viện ảnh cưới Pari – một ảnh viện lớn và đẹp nhất Việt Nam. Chủ ảnh viện này là nhà thiết kế trẻ nổi tiếng Jack Mai. Ông ta mới ngoài 40, đã từng tu nghiệp 6 năm bên Ý, làm chuyên gia thiết kế áo cưới cho rất nhiều các thương hiệu nổi tiếng thế giới….Để có thể mời Jack Mai đồng ý nhận làm thiết kế một bộ áo cưới thực sự còn khó hơn cả leo lên trời. Ông ta có tiếng rất kỹ tính và khó chiều…Phòng thiết kế áo cưới rộng lớn ngập tràn hàng trăm chiếc váy trắng khiến cho con người ta nhìn vào phải lóa cả mắt. Ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tàn phản vào những ô của kính bốn bên của ảnh viện tạo lên một không gian kỳ ảo đến lạ lùng.Doãn Minh Phong rất kiên nhẫn ngồi ở ghế sofa, lật từng trang tạp chí chờ Trịnh Hải Lam thử váy. Nhân viên cửa hàng thì không ngừng tụm lại bàn tán về vẻ đẹp trai anh tuấn của vị giám đốc tập đoàn Doãn thị này. Họ quên cả việc mình đang trong giờ làm việc mà nhìn anh đắm đuối cùng suýt xoa. Doãn Minh Phong không cần liếc mắt cũng biết được đang có một đàn gà mái đang thì thầm ca tụng vẻ hào hoa của anh. Anh nhếch miệng nở nụ cười như có như không…..đúng là đàn bà có khác…Trịnh Hải Lam sau khi mặc chiếc váy trắng tinh khôi được chính tay Jack Mai kỳ công thiết kế cho riêng cô liền bước ra ngoài phòng chờ. Tất cả nhân viên nhìn thấy cô đều nín thở, họ mở to đôi mắt hết cỡ để có thể ngắm