
hải ngừng rung, gió không giám thổiKétttttttttttRẦMMMM Chương 16 – phần 3Ngay khi Minh Phong phanh xe két một cái giữa cổng nghĩa trang, anh lo lắng bước ra, thô bạo đóng rầm cánh xe lại, chạy nhanh nhất có thể để tìm cô….“Mẹ, Hải Lam hôm nay đến thăm mẹ này. Mẹ khỏe không ạ? Con thì chẳng khỏe chút nào. Hì. Con buồn lắm mẹ ạ. Ước gì con có thể nằm cạnh mẹ để quên đi tất cả. Nhưng con lại không làm được, ba rất cần con mẹ à…huhu Con buồn lắm, sao anh ấy lại làm thế với con. Cho dù có không yêu thì cũng đâu nhất thiết phải làm tổn thương người khác vậy chứ? Con cũng không biết rốt cục là con bị sao nữa. Con cứ tưởng mình ghét anh ấy đến tận xương tận tủy, không chút rung động gì với anh ấy. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy hôn người con gái khác thì tim con, lòng con đau quá mẹ ạ…đau lắm….huhu….con phải làm gì đây? Có phải con đã yêu anh ấy mất rồi….ực….mẹ, mẹ mau nói điều gì với con đi…huhu” Hải Lam quỳ gối trước ngôi mộ mẹ mình vừa khóc vừa độc thoại một mình…” Lam ” Minh Phong đứng một lúc lâu, lời cô vừa nói làm mọi tức giận lúc trước trong anh tiêu tan hết. Vừa rồi, cô nói yêu anh???Hải Lam hai mắt long lanh ngập nước, cổ họng nấc lên liên hồi, nghe có người gọi tên cô thì giật mình…chẳng lẽ là có ma….” Lam ” Minh Phong lại gọi lần nữa“a………” cô sợ quá thét toáng lên, bịt hai lỗ tai lại, người run lên bần bật. đúng là có ma thật rồi….“Lam, là anh” Minh Phong đau lòng ngồi xuống ôm lấy thân hình bé nhỏ kia.“Phong? là anh thật ư? Không phải ma gọi em à.huuhuu..” nằm trong lòng anh mà cô hãy còn sợ hãi không thôi. Hai tay bám chặt áo anh không giám ngẩng đầu nhìn….“haha…thì ra em sợ ma.Trịnh Hải Lam, bây giờ anh mới phát hiện ra bí mật của em. Haha…” anh không nhịn được cười lớn, nhéo một cái hơi đau lên mũi cô . Sau đó, anh mới nhớ đến tội của cô, tự ý bỏ đi không nói một câu. Anh đưa tay đánh nhẹ vào mông cô ” dám bỏ bệnh viện ra đây. Trịnh Hải Lam, em không còn biết sợ chồng mình là gì rồi đấy. Đi một ngày một đêm cũng không mở máy. Có biết anh lo lắm không? Xem anh sẽ phạt em thế nào” anh liên tục đánh vào mông cô, nói là đánh chứ chẳng khác nào xoa mông vậy…Không nhắc tới thì thôi, nhắc đến lại làm Hải Lam ấm ức, cô đẩy cái ôm của anh ra. Mặt hãy còn dấu tích của nước mắt nhìn anh xả hờn ” tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh. Chẳng phải anh cũng tắt máy không nghe sao? Anh mải ôm hôn tình nhân thì cần gì phải giả bộ quan tâm tới tôi chứ…ực…giờ không đến với người ta đi còn chạy tới chỗ này làm gì”. Hải Lam nói xong mới hớ ra là trong lời nói của cô đặc sệt mùi dấm chua, nhưng cô kệ, liền đứng dậy bỏ đi. Minh Phong nhanh chân nhanh tay túm lấy cô, lần nữa thành công ôm cô vào lòng…“em ghen???” anh vùi mặt vào gáy cô cười thầm. thì ra cô ấy đang ghen…“ai thèm ghen, anh đừng có tưởng bở. tôi ghét anh…tôi ghét anh…” cô dãy dụa, không kiêng nể gì mà đánh tới tấp vào 2 bàn tay đang giữ eo cô. Minh Phong động tác chuẩn xác xoay người cô lại, bức cô phải ép sát vào anh ” còn chối, rõ ràng là em đang ghen đúng không?”“không có” Hải Lam mặt ửng hồng né tránh đôi mắt đầy lửa tình kia. Đúng là cô đang ghen…nhưng cô còn lâu mới thừa nhận.Minh Phong nghiêng mặt theo cô, môi anh vờn trên môi cô “vậy sao???”, dứt lời anh chụp ngay lấy hai cánh hoa mai của cô hôn cho thỏa lòng mong nhớ. Anh nhớ cô…rất nhớ…“ưm…đừng….” Hải Lam không sao thoát khỏi nụ hôn nóng bỏng của anh. Miệng cô bị lưỡi mềm của anh lấp đầy khiến hô hấp dần trở lên khó khăn. Cuối cùng cô cũng đuối sức ôm lấy cổ anh để không bị ngã. Không biết trải qua hàng mấy chục thế kỳ, Minh Phong mới lưu luyến rời môi cô, nhưng môi anh vẫn chạm nhẹ lên hai cánh hoa vừa bị hôn cho sưng đỏ mà hít lấy hương thơm tươi mát thuộc riêng về cô ” Lam, hôm qua không phải như em nhìn thấy đâu. Anh và cô ta không còn bất cứ quan hệ gì cả. Lúc đó anh không đề phòng nên mới vậy. Em phải tin anh. Còn điện thoại là hết pin, không phải anh tắt máy…Lam…anh nói thật đấy”. lời nói chân tình, ấm áp, nhẹ tựa gió mùa thu không một chút dấu diếmHải Lam dần ổn định hơi thở, má hồng nhìn anh không nói nửa lời.“Lam, em nói gì đi? Giận anh sao?” Anh nôn nao, bất an khi cô không lên tiếng.“thật không? Có thật anh không có quan hệ gì với chị ấy?” cô có nên tin anh?“thật….bọn anh đã chia tay lâu rồi. Trước đây anh cứ nghĩ mình không thể quên được cô ấy. cứ nghĩ trái tim mình đã chết từ lâu lắm rồi….ngay cả khi cô ấy trở về, anh cũng vẫn nghĩ như thế, nhưng anh nhận ra mình chỉ là quá cố chấp,tự ép buộc bản thân phải nhớ đến…. anh phát hiện anh không còn yêu cô ấy nữa. Anh không còn thấy đau khi phải đối mặt với cô ấy. Đã có lúc anh nghĩ anh ở bên em chỉ là lợi dụng thân thể em, chỉ là lấp đi sự trống vắng trong anh …nhưng Lam…em có biết, hôm nhìn thấy em ngất đi trong bệnh viện, anh mới biết là anh cần có em. Khi đêm qua em không về anh đã sợ sẽ mất em…và anh chợt nhận ra em rất quan trọng với anh…” giọng nói anh mang theo sự hấp tấp vội vàng như thể anh sợ sẽ có người tranh mất lời….đúng là như thế, giờ anh bất giác biết được Lâm Nguyệt Lan chỉ là quá khứ không đáng để anh phải khổ tâm. Bao năm qua,