
thầy không cho phép con đánh vào các chỗ hiểm yếu, thì con sẽ làm sao ? – Sư phụ nhìn tôi hỏi đầy ẩn ý.
– Con… con không biết ! – Tôi lắc đầu.– Vịnh Xuân chí cương chí nhu, trước giờ thầy chỉ dạy con thính kình, niêm thủ, đó là phần nhu !
– Ra vậy, hèn gì trong Bát Thủ Pháp có 4 đòn công và 4 đòn thủ !
– Ừm, 4 đòn thủ ngược lại cũng có thể chuyển sang thế công, nhưng 4 đòn công thì lại chỉ gây ngoại thương, đó vẫn là phần chí nhu !
– Thế… vậy sao mới là phần chí cương ?
– Sư phụ dạy con bài học cuối này, một năm tiếp theo con chỉ luyện mỗi bài này thôi, nhưng hãy nhớ, học chiêu này rồi, thì “ lưu tình bất xuất, xuất bất lưu tình “ !Và y lời Người dạy, trọn năm lớp 9 tôi lúc nào cũng kè kè quyển sách hay xấp vải dày độ chiều dài ngón tay và chỉ luyện mỗi một chiêu “ chí cương “ ấy, càng luyện tập, tôi càng e rằng còn lâu mình mới có cơ hội sử ra chiêu này.Thỉnh thoảng trong lớp cấp 2, đám bạn tôi có thằng nóng tính cũng rất hay oánh nhau, và tôi cũng có lần bị vạ lây, cũng cố can tụi nó ra nhưng không được, thế là … chiêu xuất tuỳ tâm, a lê hấp tôi cho một lúc hai thằng nằm sàn. Sau vụ đó, tụi thằng A thằng S càng thêm uý kị tôi bội phần, cứ lom lom đi theo tôi mà xin học võ. Thế nhưng tôi học thì được chứ dạy lại chẳng ra cái củ khoai tây gì ráo, thằng S vừa thấy thế tấn Kiềm Dương Nhị Tự là đã lắc đầu rồi bỏ đi thẳng cẳng, chỉ vì nó chê thế thủ này giống con gái quá.– Cái thằng, ai bắt mày đứng thủ chính diện đâu, mày phải xoay qua sang bên chứ, đấy, thấy chưa ? Giờ thế thủ hao hao giống Thái Cực Quyền rồi ! – Tôi nóng gáy xẵng giọng.
– Ừm… mà mày chẳng bảo lúc tập phải đứng tấn này là gì, quê chết ! – Thằng S gãi đầu.
– Thế thôi, dẹp ! – Tôi đâm quạu chả buồn dạy nữa.Cũng có những lúc tôi nghĩ quẩn, sao mà tập võ gì suốt ngày mình cứ luyện với tường và mộc nhân, chả thấy có người thật để mà đối luyện. Đợi đến hè tập niêm thủ cùng sư phụ thì lâu quá thể, cứ thế này thì có khi bị khớp khi thực chiến luôn cũng nên.Thế nhưng cuộc đời có lắm chuyện bất ngờ, vì những khi mùa hè, ngoài thời gian học võ trên nhà sư phụ ra thì tôi còn lê la suốt ngày chạy chơi trong xóm, và mọi chuyện xảy ra từ đây. Đám bọn tôi thì nói là thích lê la xóm làng, nhưng tuyệt nhiên chỉ là loanh quanh ở địa phận xóm Giữa, chứ hai bên trái phải đều bị kẹp bởi xóm Trên và xóm Dưới. Mà đầu lãnh hai xóm này thì trước đây chẳng xem tôi ra cái cóc khô gì, vì trông cái bộ tướng tôi, thằng Phệ chỉ cần hắt hơi là tưởng như tôi sẽ văng tận đâu đâu, và thằng A Lý mà phẩy tay là tôi sẽ té lăn ra ngay đơ chết giấc liền vậy.Kết thúc làn suy nghĩ về những tháng ngày khổ luyện Vịnh Xuân Quyền, tôi mỉm cười thầm tự tin vào thực lực của mình sẽ không thua kém thằng A Lý là bao, vì chỉ mới hè năm trước, tôi còn hốt xác được thằng Phệ đầu lãnh xóm Trên nữa kia mà. Nhưng nhớ lại trận ác chiến “ Tam đại thế gia “ năm trước tôi vẫn còn hãi hùng, đó mãi là một kỉ niệm mà tôi luôn ôn lại những khi ở một mình, vì nó là một bước ngoặt lớn giúp tôi thêm tự tin vào võ phái của mình, và tự hào vì nhờ vậy tôi mới tác thành được thằng Mén với LyLy.Mà chuyện giữa tôi với LyLy cùng thằng Mén, cả A Lý và Phệ đầu lãnh thì hãy còn dài lắm, coi mòi đêm nay lại phải thức để nhớ lại cho trọn rồi !Tôi xốc lại tấm mền, gác tay lên trán nhìn ra ngoài cửa sổ, ngược dòng hồi tưởng về lại mùa hè năm trước, mùa hè năm lớp 9 đầy biến động ! ngoại truyện 5Không biết tự bao giờ, ở xóm Xe Bò đã có một luật bất thành văn được lập ra cho đám trẻ con nhắng nhít bọn tôi, đó là 3 phân khu xóm Trên – xóm Giữa và xóm Dưới thì nước sông không phạm nước giếng, ở khu nào thì chơi quanh quẩn trong khu đó, đứa nào một thân một mình bén mảng sang khu khác thì thể nào cũng bị tụi “ thổ dân “ nơi đó cho vài cái bợp tai. Thế nên ngay từ nhỏ, mấy thằng bọn tôi đã được ông anh Rin dặn dò kĩ lưỡng rằng trừ khi là có ổng đi cùng, chứ không thì tuyệt nhiên đừng mò sang xóm Trên hay xóm Dưới, vì lãnh địa của bọn tôi là xóm Giữa, bị kẹp giữa hai ông lớn hai bên.Theo như lời ông Rin kể, thì xóm Xe Bò cũng là khu dân cư bình thường như mọi nơi khác. Thế nhưng chỉ vì hai gốc me tây lâu năm tuổi mà xóm này bị ngăn ra thành 3 khu cùng nét đặc trưng riêng mà mỗi khi nhắc đến khu đấy là người ta thường hay kể đến một gia đình nào đó. Và xóm Xe Bò có 3 gia đình được gọi là có tiếng trong vùng, mà ông Rin hay gọi là “ Tam đại thế gia “ .Tính từ Uỷ ban Phường đến cây me tây thứ nhất được xem là đất riêng của xóm Trên, mà nhắc đến xóm Trên thì ai cũng nghĩ ngay đến nhà ông Ba Bụng, quán lẩu bò ngon nhất vùng. Thằng con ông Ba Bụng hay được bọn tôi gọi là Phệ đầu lãnh, một thằng mập có cái bụng phệ nhưng tướng tá lại khá đô con, bước chân đi thình thịch như voi giẫm, và ngay từ lúc bọn tôi còn đang chạy nhong nhong chơi là thằng này đã tụ tập đàn đúm với đám choai choai xóm Trên. Suốt ngày cứ nhè thằng nhóc con nào của xóm khác lạc sang là tụi nó đều vây lại, búng tai nhéo mũi đến khi thằng nhỏ khóc thét mới chịu thôi. Vậy nên thằng Phệ đầu lãnh xóm Trên là cái thằng ác ôn và đê tiện nhất mà cả hai xóm còn lại đ