
iá 5 triệu euro, dù chỉ trước khi buổi ký kết này diễn ra 1 phút vẫn có hiệu lực mà.
– Cái gì? Có sao?
Nhận cái gật đầu từ luật sư riêng, ông Hào chán nản :
– Tôi mua nó với giá 6 triệu euro.
– Không được thưa ông chủ. Đẩy cao giá không phải là vấn đề. Điều khoản hợp đồng đã ghi đầy đủ và có chữ ký của ông. Và …
– Bản hợp đồng của lớn này ..
– Đã thất bại thưa ông chủ.
Đoàn Duy như không còn tin vào tai mắt mình, anh quay lại nhìn và nhận được cái gật đầu từ Tuấn Phi và Tiến Mạnh. Phương Thy nói:
– Anh Tiến Mạnh đã thay giám đốc Lý Đoàn Duy ký tên và bây giờ công ty thực phẩm Lý Đoàn chính thức thuộc quyền sỡ hữu của vợ chồng tôi.
– Lý Đoàn Duy, cậu làm ăn kiểu đó hả?
Đoàn Duy đứng dậy và sửa lại áo vest rồi khoan thai:
– Tôi đâu có vi phạm hợp đồng. Giờ thì tôi đã có khách hàng mới. Tôi nghĩ chúng ta đi nơi khác ký kết thì hơn.
– Ok !
Cả ba rời khỏi khu resort sang trọng. Cả ba đến một khách sạn khác, trong khi vợ chồng Phi và Thy đang ngấu nghiến thức ăn vì đói, Tiến Mạnh đang đứng ngoài cửa sổ vịn dán chặt mắt vào cái điện thoại, Đoàn Duy hỏi:
– Giờ thì nói cho tớ nghe, tại sao hai người lại có mặt ở Việt Nam phút 89 thế?
– eBay.
Tuấn Phi uống hết lon bia rồi quăng vào thùng rác, anh nói :
– Tình cờ dạo eBay, không hiểu tại sao lại tìm đúng cái mà cậu đang rao vặt. Tớ đã điều tra cả tháng mới biết công ty nhà cậu đang lâm nguy.
– Nhưng 5 triệu euro. Không phải là con số nhỏ. Kinh tế của hai bạn không dư để trang trải cuộc sống cho hai vợ chồng và một nơi đắt đỏ như Hamburg.
– Có gì đâu. Bọn này xoay sở đủ mà.
– Tớ hứa sẽ trả lại đủ.
– Chuyện đó để sau đi. Giờ tớ muốn cạn với cậu một ly. Vợ chồng tớ … nói chung thì … việc này … là cần phải làm mà. Cảm ơn cậu ! Thy ! Anh cảm ơn em !
– Có gì đâu anh.
Tuấn Phi vỗ vai Đoàn Duy, cả hai nhận cái bắt tay với nhau như xóa bỏ hiềm khích trước kia. Cả hai nhìn Tiến Mạnh, đang lầm bầm với cái điện thoại…
– Nè, đứng đó làm gì như đàn bà thế?
– Vào đây làm với bọn này một lon đi.
– Được rồi.
Mạnh cất điện thoại vào túi, chưa kịp cạn thì đã uống một lon. Cả ba người còn lại nhìn trầm trồ, Phương Thy hỏi :
– Anh có chuyện gì buồn sao?
– Đâu có.
– Người ta thường nói, buồn vợ là mặt hay trắng bệch ra và trên trán thì đỏ ngầu trong xấu xí ghê cực kỳ.
Tuấn Phi cười dí dỏm, Tiến Mạnh vịn chặt mặt và soi gương:
– Có à? Mặt tớ vẫn trắng từ đó tới giờ cơ mà.
– Đùa với cậu thôi
Mạnh cáu kỉnh liếc nhìn Tuấn Phi, Phương Thy nói :
– Lúc em và anh Phi ra Vũng Tàu, có định mời luôn vợ yêu của anh đi cùng nhưng cô ấy từ chối.
– Vợ chồng vẫn chưa làm hòa sao? Tệ thế?
– Vì cậu cả đấy.
– Ồ, hóa ra là tại tớ à? Vậy thì chờ tớ một chút …
Đoàn Duy lấy điện thoại ra và gọi điện thoại số của Khiết Nhã. Cô đang ở vũ trường và cố tìm một chút vui vẻ, trông thấy số điện thoại của Đoàn Duy, Khiết Nhã ra ngoài và nghe điện thoại :
– Mọi chuyện xong rồi cậu gọi về báo tin cho tớ đó hả?
– Ừ.
– Chừng nào cậu về Sài Gòn?
– Cũng chưa biết. Tuệ Lâm chưa tỉnh lại.
– Tuệ Lâm bị gì?
– Chuyện dài lắm. Nhưng tạm thời tớ chờ cô ấy tỉnh lại mới về nhà.
– Thế hả?
– Gần 12 giờ rồi. Cậu ở đâu mà ầm ĩ thế?
– Vũ trường.
– Chồng cậu lo cho cậu lắm đấy. Bảo tớ gọi điện thoại hỏi cậu đã ngủ chưa đây nè?
– Đoàn Duy, tớ không có giỡn. Đừng nhắc anh ấy ở đây !
– Làm sao thế? Sao nhắc tới Mạnh là cậu cứng đơ lại vậy?
– Cậu nói anh ta ở Vũng Tàu xây nhà cưới vợ khác sinh con ngoài đó luôn đi. Đừng có về Sài Gòn nữa ! Tớ không cho vào nhà đâu.
– Hả ? … Nè ..
Đoàn Duy tắt điện thoại và quay qua nhìn Tiến Mạnh, anh cũng giận dữ nốc hết thêm mấy lon bia. Rồi lết lên giường mà ngủ. Tuấn Phi cũng đã quá mệt nên cũng đã gục xuống sofa. Đoàn Duy và Phương Thy cùng nhau đi dạo dưới biển, Đoàn Duy nói :
– Em đi dạo với anh mà không sợ chồng em ghen à?
– Không. Anh ấy rất là tin em. Bọn em còn dự định năm sau sẽ có baby nữa. Anh Phi … không như lúc trước nữa đâu …
– Anh cũng mừng cho hạnh phúc của em.
– Tạm thời anh cứ giữ lấy số tiền này. Dẫu nó không phải là nhỏ như vợ chồng em xoay sở được.
– Anh sẽ cố gắng trả lại cho hai người trong thời gian sớm nhất.
– Lần này em cũng bất ngờ vì người chủ động giúp anh là anh Phi. Em chỉ là người đồng tình thôi.
– Là Tuấn Phi sao?
Phương Thy gật nhẹ. Cô nói:
– Chuyện giữa ba chúng ta lúc còn ở Đức, anh ấy nói, anh ấy đã ăn gian anh một bước, và coi như lần này là anh ấy đền lại. Em nghe nói bây giờ anh cũng có bạn gái?
– Ừ.
– Anh hạnh phúc chứ?
– Anh lại vừa đánh mất em ạ !
– Sao? Lại đánh mất ư?
– Có lẽ, anh không có tài giữ lấy tình yêu của mình. Ngay cả bây giờ, nó đang nằm trong tầm tay của anh mà anh cũng không biết làm cách nào để có được.
– Anh phải dũng cảm lên chứ.
– Anh thậm chí đã từng muốn cầu hôn cô ấy. Nhưng mà…
– Anh có việc gì khó nói sao?
– Anh cũng đã làm khổ cô ấy nhiều quá rồi.
Phương Thy đặt tay lên vai Đoàn Duy và nói :
– Ngày trước, chúng ta không thành đôi không phải vì anh hèn nhát mà là vì em là người có lỗi với anh trước. Trên đời này không dễ để đến được với nhau anh à. Anh đã định cầu hô