
rời vô cùng nóng nực, thành phố C phải nghênh đón một mùa hè nóng bức, 39 độ. Lúc Mạnh Hạ từ trên xe của Từ Dịch Phong bước xuống, đạp vào mặt là tiết trời nóng hầm hập làm cho cô nhất thời có chút choáng váng.Từ Dịch Phong đi xuống từ bên kia, bước đến bên cạnh cô: “Lát nữa anh sẽ cho tài xế đưa Mạnh thúc qua, em muốn cùng ông ấy ở mấy ngày thì ở, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, với lại, sau khi trở về phải đền bù tổn thất cho anh.” Hắn nói ra mập mờ.Mạnh Hạ dưới đáy lòng cười lạnh, ngắm nhìn hắn là đôi mắt trong trẻo không có một chút ấm áp.Thấy vẻ mặt của cô không có chút cảm xúc nào, ánh mắt lại sâu không thấy đáy, hắn hơi ngẩn ra, rủ tầm mắt cuóng: “Được rồi, em đi lên trước đi, anh sẽ không đi lên, nếu không em lại muốn ầm ĩ với anh.”Mạnh Hạ nhìn qua gương mặt của hắn, lại liền xoay người đi, vẻ mặt trầm xuống.Chỉ sợ là lúc đó đã có sông ngăn núi trở giữa hai người.****************************Từ Dịch Phong nhìn theo bóng lưng của cô chìm vào trong hành lang, đáy lòng tự nhiên bực bội khó hiểu. Hút xong một điếu thuốc, vẻ mặt đã hơi nghiêm nghị, ngẫm lại hôm nay Mạnh Hạ có chút khác thường. Hắn từ từ nắm tay lại thành quyền, dập tắt tàn thuốc, bước xuống xe.Bước chân của Từ Dịch Phong có hơi dồn dập, từ khúc quanh của quẹo kia, ánh mắt của hắn thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hắn ngắm nhìn thân hình của người kia, cả người liền dâng lên lãnh khí.Đó là…Tia ấm áp trong mắt Từ Dịch Phong trong thoáng chốc đã chìm xuống, trong lòng cười khổ, Tiểu Hạ của hắn thật đúng là yêu tinh nói dối.Mạnh Hạ nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ rồi, anh ấy làm sao còn chưa có xuất hiện.Mạnh Lý thấy cô đứng ngồi không yên: “Làm sao vậy? Không yên lòng sao?”“Không có việc gì ạ….. cha, chúng ta đi về trước đi.”Từ Dịch Phong đứng ở hành lang, Mạnh Hạ mang theo túi hành lý, nhìn quanh quẩn. Hắn lạnh lùng giương cao khóe miệng, giày da màu đen đạp lên mặt đá cẩm thạch lạnh như băng phát ra một chuỗi tiếng vang hoang vắng.Hắn đi tới.Mạnh Hạ nắm chặt tay lại, đầu ngón tay hơi lạnh, đưa mắt ngước nhìn, giữa hai người chỉ cách một bước chân mà dường như đã cách nhau một vực sâu vạn trượng.Hắn khẽ giương môi: “Tiểu Hạ, em đang ở đây để chờ ai?” Không có hùng hổ dọa người, mà chỉ là nhàn nhạt hỏi ra một câu.Từ Dịch Phong có mấy lần xuất hiện, Mạnh Lý tất nhiên là có lòng nghi ngờ. Nhìn lại vẻ mặt của con gái như vậy, ông đã đoán được tám chính phần. Tức giận trong lòng tự nhiên phát sinh, Từ Dịch Phong lại còn muốn dồn ép Tiểu Hạ. Cái tên cặn bã này!“Từ Dịch Phong…..” Mạnh Lý giận dữ quát lên một tiếng.“Cha…….” Mạnh Hạ lên tiếng muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt liền kinh ngạc dừng lại ở bên cạnh Từ Dịch Phong.“Tiểu Hạ, lại bị Từ Dịch Phong bắt nạt sao?” Âm thanh mát lạnh như trời đông giá rét nơi núi sâu nước thẳm, người ấy lặng lẽ đi đến trước mặt cô. Vì khuất sáng mà Mạnh Hạ nhìn không được rõ cho lắm, nhưng mà cô biết chính là anh!“Ca ca…….” Tay của Mạnh Hạ bỗng dưng buông ra, túi hành lý rơi xuống đất vang lên một tiếng trầm đục. Mạng Hạ giang ra hai tay, trong mắt dâng đầy nước mắt ôm lấy anh. Năm năm không gặp, thời gian dĩ nhiên đã để lại dấu vết trên người bọn họ, nhưng ánh mắt của anh khi nhìn cô vẫn không hề thay đổi, vẫn dịu dàng, sủng ái, thương yêu, còn có một nét tình nghĩa khó nói ra được. CHƯƠNG 53: CA CA TRỞ VỀ (3)Khóe miệng của Mạnh Tiêu khẽ giương cao, cái cằm tựa lên đỉnh đầu của cô, hơi thở lúc này đúng là hương vị quen thuộc. Nhìn cô ở trong ngực mình mà trong lòng đau âm ỉ, nội tâm của anh không lạnh băng và trầm tĩnh như vẻ bề ngoài. Anh nhẹ nhàng nâng tay lên, vỗ về trên lưng cô: “Chúng ta về nhà.” [Oa~ câu này nghe xúc động quá T^T…'>Mạnh Hạ tựa ở đầu vai của anh, nước mắt đã làm ướt một góc áo.Từ Dịch Phong thân thể cứng đờ yên lặng đứng ở đó, hai chân nặng nề trầm trọng không bước ra được một bước.“Ổn rồi, ổn rồi….. thật sự là càng khóc càng xấu…….” Mạnh Tiêu lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, sự thân mật của hai người, ai cũng không có cách nào chen ngang vào được.Mạnh Hạ ngây ngốc không chú ý là ở chung quanh đã có biết bao ánh mắt đang nhìn vào bọn họ, sắc mặt đã hơi đỏ lên.Mạnh Lý đứng ở một bên, nhìn thấy Mạnh Tiêu, trong lòng cũng mang nhiều cảm xúc phức tạp đan xen.“Cha, con đã trở về.” Mạnh Tiêu lễ phép nói ra, sau đó lại xoay người sang chỗ khác.Từ Dịch Phong và tầm mắt của anh chạm vào nhau giữa không trung, Mạnh Hạ vẫn liên tục nắm lấy tay của Mạnh Tiêu, giống như khi còn bé vậy, khóe miệng của anh nhẹ nhàng nâng lên một độ cong mềm mại. Chỉ là lúc hướng sang Từ Dịch Phong, trong mắt lập tức dấy lên lạnh lùng: “Từ Tổng, chuyện của cha tôi đã khiến ngài phí tâm. Việc này Mạnh Tiêu tôi sẽ ghi nhớ ở trong lòng, sau này sẽ báo đáp.”Mạnh Tiêu khom lưng xuống nhanh chóng nhặt túi hành lý lên. Mạnh Hạ đi sát ở bên anh, cất bước lướt qua bên cạnh Từ Dịch Phong. Hắn đưa tay ra giữ chặt lấy cô, sắc mặt tối tăm, ánh mắt đen nhánh thẳng tắp ấy là cô đơn xen lẫn một vẻ ớn lạnh: “Tiểu Hạ, đây là em cố tình?” Buổi sáng cô còn đồng ý với hắn đi ra ngoài du lịch mà?Trong miệng hắn là một mảnh khổ sở.Tay của hắn