
iếp theo sẽ edit chậm lại, bởi vì thứ 2 tuần sau mình lại phải nộp bài tập lớn nữa rồi =)). Sinh viên thì luôn bận như vậy mà. Mấy ngày qua mình đã dành hết thời gian để edit nhanh truyện, cho nên đã dồn bài cho đến hôm nay =)).Mình tất nhiên sẽ tranh thủ edit, nhưng phải nói trước là sẽ không post nhanh được, muộn nhất là trong tuần sau nhất định sẽ hoàn Yêu Thương^^. Thông cảm cho mình nha.Mọi người cũng thấy cách xưng hô của Tiểu Hạ đã thay đổi rồi đấy, gọi anh – em với anh Phong rồi đấy =)). Tức là cái kết hạnh phúc rồi đấy, nhưng cũng có không ít bất ngờ, chứ không có thường thường đâu =)))))))). Vui vẻ!^^ CHƯƠNG 75: YÊU THƯƠNG TRỌN ĐỜI [ĐẠI KẾT CỤC'>Vui lòng không sao chép dưới bất kỳ hình thức nào!——————————–Chương 75: Yêu Thương Trọn Đời [Đại Kết Cục'>Mạnh Hạ kể xong hai câu chuyện cổ tích, hai tiểu gia hỏa cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, vẻ mặt ngọt ngào. Cô nhẹ nhàng tắt bớt bóng điện, cúi thấp gương mặt xuống, không chớp mắt ngắm nhìn vẻ mặt đang ngủ của hai con. Sau khi trở về từ bệnh viện, cô đã có thói quen cùng nhau ngủ với hai đứa nhỏ, kỳ thật thì không riêng gì hai nhóc vẫn bất an, mà chính cô cũng vậy. Vết thương trên mặt Nhạc Nhạc đã kết vảy, Mạnh Tiêu và Từ gia không ngại khổ cực, không quản nhọc nhằn đi tìm rất nhiều phương thuốc, đều mong chờ bé con từ từ bình phục. Cô vuốt qua vuốt lại gò má của Nhạc Nhạc, ánh mắt sững sờ lo lắng, Nhạc Nhạc thật ra đã gánh chịu tất cả những tai ương thuộc về Tiểu Lãng. Trong lòng cô khẽ thở dài, không nhịn được mà hết sức thương tâm.Tất cả tựa như một vòng tròn, đan xen lẫn lộn, nhân quả tuần hoàn, báo ứng nặng nề, khó tránh khỏi việc cô lại nghĩ tới những con người ấy. Kiều Dịch Kỳ ở nơi đó, đối với ả thì tựa như một nhà tù khốc liệt, không điên cũng bị bức phát điên.Mà bởi vì hành động thiếu suy nghĩ, tùy hứng của ả cũng mang đến cho Kiều gia những tai họa ngập đầu. Kiều phụ bị “ngáng chân té ngựa”, năm đó ông ta lợi dụng vụ án của Mạnh Lý là thẳng một đường lên đến tận mây xanh. Vốn là chỉ còn hai năm nữa, ông ta có thể lui về sau mà hưởng lộc tuổi già, lại không ngờ tới vào năm nay lại bị một cú ngã lớn, mang một thân nhơ nhuốc, đồng thời, tai ương đang chờ ông ta là con đường đi vào lao ngục.…Ngồi một hồi lâu, Mạnh Hạ cảm thấy hơi khát nước nên đi xuống phòng bếp để rót nước. Xuống dưới lầu, cô mò mẫm mở đèn lên, ánh đèn tường tỏa ra một ánh sáng màu xanh nước biển nhẹ nhàng, ấm áp. Trên ghế salon, Mạnh Tiêu đang nhắm hai mắt, ngồi dựa ở đó, mi tâm của anh nhíu thành một đường sâu. Mạnh Hạ đi đến, chóp mũi tràn ngập nồng nặc mùi rượu.Cô đi vào phòng bếp pha một ly nước mật ong: “Ca, bác sỹ không phải đã nói ngay từ đầu rồi sao? Thân thể của anh không được uống rượu quá nhiều.” Mạnh Hạ thở dài. Cô cũng là về sau mới nghe được Tiêu Giáp trong lúc vô tình nói ra, Mạnh Tiêu năm đó ở Tam Giác Vàng đã làm việc hắc ám, khó tránh khỏi chém giết. Anh bị súng bắn đả thương, viên đạn cách tim chỉ một khoảng cách rất nhỏ. Mặc dù về sau đại nạn không chết, nhưng cũng đã để lại di chứng. Cô bây giờ nghĩ đến mà cảm thấy sợ hãi.“Đã ngủ hết rồi?” Mạnh Tiêu tiếp nhận ly nước, uống hơn một nửa, hỏi ra.“Vâng.” Mạnh Hạ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên người anh, trong lòng có vài lời muốn nói nhưng lại thôi.Mạnh Tieu xoa xoa khóe mắt cay cay: “Có gì muốn nói với anh thì cứ nói đi?”Mạnh Hạ nói thẳng ra: “Ca, Nhạc Nhạc là con gái của anh.”Đầu ngón tay của Mạnh Tiêu dừng lại.“Nào có cha mẹ nào không thương con của mình, ca ca, mọi người cũng nhìn ra được là anh rất quan tâm đến Nhạc Nhạc, chẳng lẽ anh thật sự định rằng cả đời không nhận con bé sao?”Bóng đêm yên tĩnh, trầm mặc một hồi lâu, Mạnh Tiêu thở dài một tiếng: “Tiểu Hạ, em cảm thấy để cho Nhạc Nhạc biết rõ thân thế của mình là tốt cho nó sao?”Mạnh Hạ liền sững sờ. Mạnh Tiêu nheo mắt lại tiếp tục nói ra: “Mẹ ruột của con bé tự tay bỏ thuốc cô ruột, lại tự tay bỏ thuốc cha của mình.”Mạnh Hạ cắn môi, trong lúc nhất thời nói không nên lời. CHƯƠNG 75: YÊU THƯƠNG TRỌN ĐỜI [ĐẠI KẾT CỤC'> (2)“Như bây giờ thì không tốt sao? Từ Dịch Phong thương con bé, người của Từ gia cũng tiếp nhận nó, con bé sẽ có một gia đình đầy đủ dành cho mình.”“Nhưng còn anh thì sao?”“Anh là cậu của nó.” Đôi mắt của Mạnh Tiêu đỏ thẫm, giọng nói hiu quạnh nhưng đầy kiên định: “Nhan Ngải Ưu đã ung thư dạ dày giai đoạn cuối.” Giọng nói của anh chưa từng có nhiều cảm xúc, như đang nói một chuyện của người xa lạ.Mạnh Hạ bỗng dưng mở to hai mắt, quả thực đã lấy làm kinh hãi. Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, Nhan Ngải Ưu năm nay cùng lắm là mới 29 tuổi. Cô đã từng hận Nhan Ngải Ưu, hận thấu xương, nếu như không phải là cô ta thì sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy. Nhưng hôm nay, những điều căm hận ấy đã không còn mang bất kỳ một ý nghĩa gì nữa. Cô ta chỉ là một kẻ đáng thương mà làm chuyện điên cuồng.Trong đầu của cô đau đớn co rút một hồi, trong ngực buồn bực, hoảng loạn mà đứng lên: “Em đi nấu thêm chút nước.”Mạnh Hạ vừa mới đem ấm nước đặt lên bếp, liền nghe thấy tiếng thét chói tai đầy bất an truyền đến từ trên lầu. Trong lòng