Insane
Yêu Thương

Yêu Thương

Tác giả: Dạ Mạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328684

Bình chọn: 9.00/10/868 lượt.

tự nhiên sẽ biết.” Mục Trạch nhìn vào cô.“Sau khi triển lãm tranh kết thúc, có một buổi tiệc mừng.”“Em có thể không tham dự tiệc ăn mừng được không?” Trong lòng cô đối với tiệc tùng có cảm giác bài xích mãnh liệt.Mục Trạch cười nhẹ một tiếng: “Tiểu Hạ, chỉ là đi cùng với anh thôi.” Trong ánh mắt của anh có vẻ quyết tâm kiên định: “Dẫn em đi thử y phục trước đã.”“Mục Trạch, em như thế nào cũng nghe thấy được hương vị của âm mưu nha.”“Ở trước mặt em, từ trước đến nay anh chỉ biết dùng mưu thôi.” Anh bình tĩnh nói ra, đôi mắt sáng trong.Ánh mắt của Mục Trạch thay đổi, Mạnh Hạ gấp rút cúi đầu xuống, làm như không thấy.**************************Mạnh Hạ thay một bộ váy dài vai trần màu xanh lam, thân thế cao gầy ưu nhã. Trong cửa hàng, nhân viên giúp cho cô sửa sang lại. Mục Trạch đi đến bên cạnh, trong mắt biểu lộ rằng anh rất là hài lòng. CHƯƠNG 26: VẾT SẸO (2)“Rất thích hợp với em.”Mạnh Hạ ngước mắt lên nhìn vào anh, khổ sở cũng đành chịu vậy.“Hai vị thật sự là vô cùng xứng đôi.” Nhân viên cửa tiệm đột nhiên nói ra, nói xong cũng có chút hối hận, không nên lắm mồm như vậy. Người tới nơi này tiêu phí thì không giàu cũng sang.Mục Trạch cười nhẹ, dịu dàng nhìn cô.Chọn xong y phục, Mục Trạch đưa cô trở về. Tiêu Ất vẫn còn bận rộn ở trong tiệm. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ, nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng. Sau đó lại cúi đầu xuống ấn vào máy tính tạch tạch, tính toàn khoản chi thu hôm nay. Lọn tóc ở thái dương rủ xuống che đi chân mày đã khẽ nhăn lên của mình.Mạnh Hạ nhìn vào nụ cười của cô ấy nhưng trong lòng lại chua xót, tình cảm của Tiêu Ất đối với Mục Trạch, cô làm sao mà không hiểu. Trải qua dạo này, Mục Trạch đối tốt với cô, Tiêu Ất đều nhìn ở trong mắt nhưng chưa bao giờ biểu hiện ra một chút thương tâm.Cô nghĩ mình nên cùng Mục Trạch nói cho rõ ràng.Cả đời này cô đã sớm bỏ qua tình yêu. Đối với Mục Trạch, cô đồng ý không được. Mà, đối với Ất Ất, cô càng chắc chắn sẽ không để cho cô ấy bị khó chịu.**************************Mạnh Hạ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cô đi xem triển lãm tranh của Kiều Dịch Kỳ. Lúc nhìn thấy cổng hoa đẹp đẽ tuyên truyền, lòng bàn tay của cô đã tầng tầng mồ hôi ướt nhẹp.Mục Trạch đứng ở một bên nhìn thấy vẻ mặt của cô càng lúc càng lạnh, chỉ im lặng chờ đợi cô chất vấn. Nhưng mà anh vẫn là chưa hiểu rõ ràng, Mạnh Hạ chỉ là bị chênh lệch cảm giác quá mức, nhàn nhạt nói ra: “Vào đi thôi.”Nhìn ra được là buổi triển lãm tranh này Kiều Dịch Kỳ đã một phen hao tốn tâm tư, chuyện này đương nhiên không thể không có Từ Dịch Phong hết sức ủng hộ.Không thể phủ nhận, kỹ năng hội hòa của Kiều Dịch Kỳ rất xuất sắc, chỉ là hình ảnh thể hiện rõ ràng làm không khí phai nhạt đi chút ít. Nếu tranh vẽ của Mạnh Hạ cùng so sánh với cô nàng thì liền thắng về mặt cảm giác, thường thường có để làm động lòng người nhất chính là biểu hiện được một chi tiết tình cảm rất nhỏ.Mục Trạch lẳng lặng đi ở bên cạnh cô, cùng không nói chuyện.Bước chân của hai người dừng lại ở trước một bức họa, trong tranh là một người đàn ông ngồi ở trước bàn làm việc, mặt mày thâm thúy, khóe miệng khẽ cong, nghiêm túc tập trung. Chỉ là một mặt khác, cò thể nhìn ra là người họa sỹ nhất định rất yêu người đàn ông này mới có thể họa một bức tranh tỉ mỉ như vậy.“Ca…” [Tên của bức tranh.'>Mạnh Hạ mỉm cười nhưng người hơi co lại, gương mặt của Kiều Dịch Kỳ sáng lạn như cánh hoa anh đào. Lúc nhìn thấy Mạnh Hạ đã thoáng ngưng trệ, nhưng chỉ là trong chớp mắt mà thôi.“Tiểu Hạ, cô cũng tới sao?”“Chúc mừng cô.” Mạnh Hạ chân thành tha thiết nói ra.Kiều Dịch Kỳ mỉm cười, ánh mắt rơi vào bức họa bên cạnh, hai gò mà hiện ra một tầng nhàn nhạt đỏ hồng, rất động lòng người: “Đã để chê cười.” Nói xong, cô ta hướng về phía sau Mạnh Hạ vẫy vẫy tay.Mạnh Hạ và Mục Trạch xoay người cùng một lúc. Mục Trạch vẫn hững hờ như mây trôi nước chảy, anh không để lại dấu vết đến gần Mạnh Hạ, bàn tay đột nhiên giữ chặt lấy, không cho cô cự tuyệt. Đầu ngón tay của Mạnh Hạ run lên, liền nghe thấy âm thanh trầm thấp của anh: “Tiểu Hạ, nếu như em muốn hoàn toàn kết thúc thì đừng buông tay.” CHƯƠNG 26: VẾT SẸO (3)Từ Dịch Phong nheo mắt đi tới, Kiều Dịch Kỳ đã sớm nghênh đón. Mạnh Hạ nhìn thấy hai người kia, một lạnh một nóng, cô cúi đầu xuống, nâng lên cánh tay nặng nề, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay của Mục Trạch. [^^ Oah, hình ảnh thân thiết đẹp đẽ nha.'>Thân thể của Mục Trạch không hay biết đã cứng đờ lại.Ánh mắt của Từ Dịch Phong từ từ dừng lại ở trên cánh tay của hai người, trong lúc bốn người đứng ở nơi đó, không khí trở nên trầm trọng và đáng ngại vô cùng.Cũng may mà lãnh đạo nhà trường vào nhân viên kịp thời xuất hiện và hóa giải một màn lúng túng này. Mạnh Hạ yên lặng đi vòng qua chỗ khác, cô đã không còn lòng thưởng thức xem buổi triển lãm tranh này....Cô tựa trên một cây cột, nheo mắt lại, khi lên đại học, có rất nhiều hoạc sỹ tổ chức triển lãm tranh ở Đại học C nên khi không có chuyện gì, cô đều thích đi tới những nơi như vậy. Mẹ của cô là giáo viên dạy môn vẽ của trường cấp ba, từ nhỏ cô đã ở bên cạnh mẹ để học vẽ. Mạnh gia cũng không có yêu cầu khắt kh