Yêu Thương

Yêu Thương

Tác giả: Dạ Mạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329865

Bình chọn: 8.5.00/10/986 lượt.

lời được là đang có cảm giác gì. CHƯƠNG 40: SINH NHẬT VÀ QUÁ KHỨ NĂM NĂM [QUAN TRỌNG'> (5)Hắn nhìn vào cái yếm mà xuất thần, từ trong tiềm thức, hắn chợt có một cảm giác kỳ lạ.Nhẹ nhàng đi lên lầu, lúc đẩy cửa đi vào thì gặp Mạnh Hạ đang ngủ, khuôn mặt lặng yên đó làm hắn cảm thấy như không phải là sự thật.Từ Dịch Phong đứng lặng ở một bên, không biết từ lúc nào mà Mạnh Hạ cảm giác được có một ánh mắt cứ liên tục lưu luyến ở trên mặt của mình, cô hoảng loạn mở mắt ra.Trong lúc nhất thời, hai người cũng không có lên tiếng. Đợi đến khi hắn đưa mắt lướt qua cuốn lịch bàn kia, nhìn thấy những con số được đánh dấu ở trên đó mà ánh mắt càng trở nên tĩnh mịch.“Tiểu Hạ, có thể kể lại chuyện của năm năm qua không?” Hắn ngồi xuống ghế.Không khí có vẻ như đang đông cứng lại.Mạnh Hạ lại trầm mặc một chút, thân thể lập tức trầm tĩnh lại: “Tôi nghĩ là anh sẽ không có hứng thú để nghe.”“Em nói đi…..” Từ Dịch Phong nhìn vào cô mà thốt ra mấy chữ.Mạnh Hạ thở ra một hơi, nhún nhún vai, nhẹ nhàng mở miệng: “Khi đó ba ba bị tạm giam, tin tức gì cũng không biết được. Những chú bác mà bình thường nhà chúng tôi có quan hệ tốt đều tránh đi rất xa, không có ai nguyện ý giúp chúng tôi cả. Mẹ đưa tôi theo, đã cầu xin tình nghĩa với rất nhiều người. Về sau, tôi không còn cách nào khác mới mặt dày đi cầu anh.” Cô nhìn hắn một cái, cong cong khóe miệng mỉm cười: “Chuyện sau đó thì anh cũng biết.”Ngón tay của Từ Dịch Phong bỗng chốc căng thẳng.“Chuyện của ba không còn được khoan dung gì nữa, mẹ liền mang theo tôi tới trấn Hoa Mai. Mẹ tôi từ trước đến nay chưa từng bị nếm qua khổ sở, không nghĩ tới nửa đời sau của bà lại nguy khốn như thể cả đời đã mắc tội. Khi đó tôi mang thai, tôi nghĩ là mọi người trong nhà sẽ bắt tôi bỏ đi đứa nhỏ, nhưng mẹ lại nói đứa bé là trời cao ban ân ban phúc cho mình. Bà ấy còn làm cho đứa bé rất nhiều y phục nhỏ, giày vớ.”“Cái yếm kia là cho đứa nhỏ?” Sắc mặt của Từ Dịch Phong đã tái nhợt đi mấy phần, ánh mắt của hắn rơi về phía cây ngô đồng ở phía xa xăm, mi tâm khóa chặt, trong tiếng nói lộ ra vẻ thất lạc không dễ dàng nhận ra được.Mạnh Hạ cười khẽ một tiếng: “Nhạc Nhạc, nha đầu đó cho anh xem ư? Tôi nói cho con bé biết đó là y phục khi còn nhỏ của nó. Nha đầu ấy liên tục trân quý như bảo bối của mình.” Dừng lại một chút, cô hơi nghiêng người đi: “Tôi và mẹ vẫn cho rằng chúng tôi có thể sống như vậy thì cũng rất tốt. Khi đó tôi còn rất cảm kích ông trời đã cho mình một đứa con. Mặc dù tôi rất bất an vì bị nghèo khổ vây hãm, nhưng mà đứa bé ấy là sức mạnh sinh tồn của tôi. Thế nhưng, chuyện bất hạnh lại xảy ra……. Đại khái là vận rủi của Mạnh gia chúng tôi đã đến.”Từ Dịch Phong trong tim căng thẳng.“Mẹ tôi bị ung thư cổ tử cung, từ lúc đó, tôi mới triệt để biết được rằng tiền thật sự là quá quan trọng. Tôi chỉ có bằng cao trung, một công ty tốt căn bản là không xin vào được. Tôi lục tục tìm rất nhiều việc bán thời gian, chơi đàn ở trong nhà hàng, còn có bán rượu ở trong quán bar, làm nhân viên bán hàng khuyến mãi ở siêu thị. Nhưng về sau khi bụng tôi to lên, người ta vừa nhìn thấy thì đã không cần nữa. Lúc Tiêu Ất tới tìm, tôi đang bày hàng bán ở chợ đêm. Mẹ tôi mắc bệnh đó thì cần phải được trị liệu bằng phóng xạ, mua thuốc, giải phẫu. Tiền của chúng tôi rất nhanh sau đó liền tiêu xài hết, trên người của tôi chỉ còn lại mười vạn tệ mà anh đã cho.” Nói ra đến đây, khóe miệng của cô lại hiện ra một nụ cười, ánh mắt trong trẻo nhìn vào hắn lại làm cho hắn không ngăn được đau nhói ở trong lòng. “Chính là dựa vào mười vạn tệ của anh mà chúng tôi sống thêm được mấy ngày nữa. Kỳ thật thì tôi biết mẹ mình đã không cần sinh mạng nữa rồi, từ lúc cha tôi bị đi tù thì bà đã liền buông xuôi.” CHƯƠNG 40: SINH NHẬT VÀ QUÁ KHỨ NĂM NĂM [QUAN TRỌNG'> (6)Khoảng thời gian đó, bây giờ Mạnh Hạ nói tới đều cảm thấy có gì đó không thể tưởng tượng nổi. Đó thật sự là những gì cô đã trải qua sao? Thật giống như một cơn ác mộng.“Đến khi mang thai được 7 tháng, tôi lúc ấy đang làm thêm ở một tiệm cơm Tây, lại nhận được điện thoại của bệnh viện cho biết bệnh tình của mẹ tôi trở nên nguy kịch, cả người tôi đều ngây dại đi. Cái cảm giác như trời đất sụp đổ đó, thật đen tối và nặng nề. Lúc qua đường, tôi đã không chú ý mà vượt đèn đỏ… Tôi cho là mình sẽ chết. Khi tỉnh lại, nhìn thấy cái bụng của mình đều trống trơn, cả người tôi đã nổi điên. 7 tháng, tôi đôi khi cũng có thể cảm nhận được đứa bé đang nghịch ngợm ở trong bụng mình. Nhưng khi tỉnh dậy, lại mất rồi.”Từ Dịch Phong nắm chặt tay lại, sắc mặt trắng bệch lại thêm trong suốt.Mạnh Hạ nheo mắt lại, ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên gương mặt của cô, tạo ra một cái bóng. Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Vào buổi sáng khi tôi tỉnh lại đó thì mẹ liền qua đời. Ất Ất ôm lấy tôi mà khóc, nhưng tôi một giọt lệ cũng không rơi, khi đó tôi không còn nghe thấy được bất cứ một tiếng động gì nữa. Sau đó tôi đứng ở trên sân thượng của bệnh viện, một chân của tôi đã bước ra ngoài.”Từ Dịch Phong mạnh mẽ mở trừng hai mắt, bên trong hiện đầy tia máu đỏ bừng.“Ất Ất liền ôm một đứa bé xuất hiện, đi cùng với cậu ấy l


XtGem Forum catalog