Anh Hùng Hảo Hán

Anh Hùng Hảo Hán

Tác giả: Ôn Thụy An

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323891

Bình chọn: 8.00/10/389 lượt.

hết rất khó coi, hai mắt trắng dã, toàn thân trương phình, lưỡi thè ra ngoài, dài tới bốn tấc.

Cổ Thâm chợt kêu lên một tiếng.

Khúc Kiếm Trì vụt ngẩng đầu, ánh mắt như mũi kiếm, mũi kiếm đã rời vỏ.

- Đại sư nhận ra người này?

Cổ Thâm đưa tay gạt rong rêu dính trên đầu người đó ra, hóa ra người chết này không có tóc. Cổ Thâm đại sư lộ vẻ đau buồn.

- Lão nạp nhận ra người này. Ông ta là hòa thượng.

Sắc mặt Cổ Thâm bỗng mang vẻ quỷ dị khó mà diễn tả nổi.

- Ông ta chẳng những là hòa thượng, hơn nữa còn là hòa thượng của Nam Thiếu Lâm.

Cổ Thâm thiền sư mang vẻ mặt khó tin, nói tiếp:

- Thiếu Lâm Phúc Kiến tuy không được hùng vĩ sâu xa như Thiếu Lâm Tung Sơn nhưng cũng là bắc đẩu của võ lâm Giang Nam. Chưởng môn Nam tông Hòa Thượng đại sư, nghe nói võ công không hề kém chưởng môn Bắc tông, quy củ và kết cấu của Nam tông bình thường đều lấy Bắc Thiếu Lâm là chủ.

Bắc Thiếu Lâm vốn do Đạt Ma sang đông lập nên, nguồn gốc sâu xa, Nam Thiếu Lâm vốn là phân chi của Bắc tông.

Cổ Thâm trầm ngâm một lúc rồi lại nói:

- Nam Thiếu Lâm ngoài Hòa Thượng đại sư còn có hai vị trưởng lão, võ công đều rất cao. Còn về liên lạc và ứng đối với bên ngoài thì lại do hai vị cao tăng Thiếu Lâm xử lý, một vị gọi là Cẩu Vĩ, một vị gọi là Tục Điêu.(****)

Tăng nhân Thiếu Lâm tuy ở nơi cửa Phật, không màng thế tục, nhưng họ cũng là người. Họ cũng cần tiền, để xây dựng chùa chiền, cũng cần đem bán các loại cây trái trồng trọt được, để nuôi sống mấy trăm tăng nhân trong chùa.

Hai vị đại sư Cẩu Vĩ, Tục Điêu, tuy tên nghe tức cười, nhưng người võ lâm nghe đến, nhất là người trong hắc đạo nghe nhắc tới, có thể nói là không ai không biến sắc.

Hai vị hòa thường này cũng tương đương như gười Thiếu Lâm phái ra để duy trì chính nghĩa trong võ lâm.

Có một lần, chùa Lục Dung Quảng Đông vị “Sơn Đông hưởng mã” chiếm cứ, hòa thượng trong chàu người chết, người chạy trốn, Thiếu Lâm Phúc Kiến lập tức phái hai người bọn họ, sau đó Sơn Đông hưởng mã liền không vang(hưởng) lên nổi một tiếng nào nữa.

Sơn Đông hưởng mã vốn không phải một người, mà là một tổ chức ba mươi sáu tên, bọn chúng chiếm cứ chùa Lục Dung là muốn lấy đây làm căn cứ, làm một chuyến mua bán(*****) lớn.

Bọn chúng chỉ nghĩ “mượn” một chút rồi sẽ đi, ai mà biết, bọn chúng còn chưa đi, hai vị đại sư Cẩu Vĩ, Tục Điêu đã đến Lục Dung rồi.

Người xuất gia lấy từ bi làm gốc, câu nói này so với cách hai người Cẩu Vĩ, Tục Điêu đại sư ra tay thật như chưa từng nghe qua bao giờ.

Ba mươi sáu người, không có một tên sống sót.

Sau này giang hồ mới đồn đại, hai vị đại sư Cẩu Vĩ, Tục Điêu vốn là hộ pháp trong chùa Thiếu Lâm trên núi Thiếu Thất.

Người có thể làm hộ pháp tất phải là nhân vật do Giới Luật viện, Đạt Ma đường Thiếu Lâm rèn luyện ra, người có thể bước ra từ hai nơi nghiêm khắc cùng cực đó chắc chắn phải là tinh hoa của một mạch Thiếu Lâm. Chỉ là hai vị “đại sư” này giết người quá nhiều, đến cả phương trượng Thiếu Lâm cũng chỉ có thể dựng môn gian miếu nhỏ cho hai người họ ở lại dưới núi, không cho họ lên núi.

Vậy mà Cổ Thâm thiền sư lại nói:

- Người chết này chính là Tục Điêu đại sư của chủa Thiếu Lâm Phúc Kiến.

Tiêu Thu thủy vô thức đứng lên, ba vầng trăng kia giống như con mắt lấp lánh giữa đêm đen, quỷ bí đáng sợ cùng cực.

Cùng lúc đó, hắn lại thấy một đôi mắt.

Một đôi mắt kinh hoàng, thù hận, sợ hãi, chết chóc

Một người sống không thể có một đôi mắt không phải người như vậy.

Sương mù tràn ngập, một người loạng choạng nghiêng ngả, từ phía cầu vòm đi tới.

Người đó tự bóp cổ họng mình, mấy lần thiếu chút nữa thì ngã xuống dưới sông. Bỗng nhiên mặt nước gợn sóng, hóa ra Khúc Mộ Sương cùng Khúc Mân Miêu đã như chim én rẽ nước lướt tới.

Các nàng biết là người, hơn nữa còn là người của phái Thiếu Lâm liền không sợ nữa.

Có một số người chỉ sợ quỷ chứ không sợ người.

Có vẻ như hai nàng chỉ sợ thứ gì không biết, chứ không phải thứ đã biết.

Đáng biết các nàng không biết, con người mới là thứ khó biết nhất.

Khi hai nàng chạy tới, đỡ lấy người đó, liêng phát hiện ông ta cũng là một hòa thượng.

Họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mắt Cổ Thâm thiền sư đầy vẻ bi thương, gật đầu nói:

- Ông ta là Cẩu Vĩ.

Cẩu Vĩ đại sư đã đứt hơi, cổ họng vẫn phát ra tiếng khặc khắc.

Khi chị em nhà họ Khúc đỡ ông ta lên, hai mắt ông đã lộn ngược lên trước, trắng dã như mắt cá chết.

Ông ta dùng hai tay mình, bóp chết chính mình?

Khúc Kiếm Trì lao tới như chớp, vặn mở tay ông ta ra.

Khúc Kiếm Trì chỉ có năm ngón tay, nhưng đôi tay lộ gân xanh mà hai mươi ngón tay của hai chị em họ Khúc vặn mãi không mở ra, bị ông ta đụng vào liền buông ra.

Mười vết ngón tay đỏ hồng, hằn cực sâu trên cổ Cẩu Vĩ đại sư.

Ông ta thật sự tự bóp chết mình?

Khúc Kiếm Trì cũng không khỏi cảm thấy một luồng hơi lạnh từ gót chân chạy thẳng lên đầu, ông quát lên hỏi:

- Ai giết ông?

Cẩu Vĩ đại sư đã đứt hơi, người vẫn còn chưa chết hắn, cổ họng ông ta kêu “lặc khặc lặc khặc”, trong đêm trăng nghe như tiếng con gà trống bị cắt đứt cổ nhưng vẫn chưa chết, khiến cho mọi người phát lạnh.

Cẩu Vĩ chỉ nói một từ.

Ông ta nó


Lamborghini Huracán LP 610-4 t