Bạch Nhật Quỷ Hồn - Full

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Full

Tác giả: Ưu Đàm Hoa

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 322175

Bình chọn: 9.5.00/10/217 lượt.

của mình! Thiên nhi vội nhẹ nhàng khép hai tà áo lại. Nó thản nhiên nói:

- Cơ thể tỷ tỷ rất giống tiên mẫu. Chỉ gầy hơn một chút thôi!

Tiểu Thuần nghe Hận Thiên bình phẩm thân hình mình, càng bội phần xấu hổ, da mặt đỏ hồng lên. Nhờ ánh đuốc vàng võ nên Thiên nhi không nhận ra!

Tiểu Thuần nói lảng sang chuyện khác:

- Chắc hiền đệ đã đói bụng! Hãy cố nhịn đói đêm nay. Sáng mai tìm chút dã vị mà ăn. Chung quanh đây có rất nhiều thú nhỏ.

Nàng bèn chỉ dẫn cho Hận Thiên những hang ổ của bọn chồn thỏ trong khu rừng! Sau cùng, Tiểu Thuần dịu giọng:

- Đã đến giờ Tý rồi đấy!

Thiên nhi ngơ ngác:

- Sao tỷ tỷ biết?

Tiểu Thuần cười đáp:

- Ta là ma chứ đâu phải người thường!

Hận Thiên gật gù, mở áo rút kim ra khỏi cơ thể Tiểu Thuần. Chiếc quan tài này có chiều ngang rộng gấp rưỡi những chiếc bình thường. Đáy lót nệm bông trải lụa chung quanh lót gối mềm rất nhiều. Thiên nhi lấy bớt gối ra, đẩy xác nữ lang qua một bên rồi phủi chân bước vào, nằm cạnh. Cậu bé tò mò hỏi:

- Trịnh tỷ tỷ đã chết hai mươi năm sao thân thể lại thơm tho như vậy?

Tiểu Thuần ngượng ngùng đáp:

- Đó là do phép trấn yểm của Dạ Lang Đại Pháp Sư nên ngu tỷ không bị thối rửa!

Giấc ngủ của trẻ thơ đến rất nhanh, nhất là Thiên nhi có cảm giác như đang nằm cạnh từ mẫu. Nó ôm chặt Tiểu Thuần mà thiếp đi.

Ngọn đuốc thứ hai sắp tàn mà đôi mắt nhung huyền của nữ lang vẫn chưa nhắm lại. Nàng nhìn lên mái ngói, suy nghĩ mông lung, cố nén tiếng thở dài.

Sau ba đêm như vậy, mạch của Tiểu Thuần đã đập lại bình thường, cơ thể ấm lên. Nàng đã ngồi dậy và đi lại được!

Tiểu Thuần nghiêm trang bảo Hận Thiên:

- Thiên đệ cứ lên đường đi Hồ Đạt Lai. Ngu tỷ tịnh dưỡng thêm bảy ngày mới phá được ma pháp đi theo ngươi được!

Hận Thiên lưu luyến nói:

- Mong tỷ tỷ nhanh chân cho! Tiểu đệ sẽ rất nhớ người!

Tiểu Thuần buột miệng:

- Ta cũng vậy!

Nói xong nàng đỏ mặt quay về quan tài, không dám tiễn chân cậu bé.

Hận Thiên lên ngựa rời khu rừng trở ra đường quan đạo, đi lên hướng Bắc. Lòng cậu vô cùng sung sướng khi nghĩ đến người chị ma quái của mình.

Từ ngày mất mẹ, Thiên nhi luôn cô đơn, sầu khổ, nay có được một người thân, dẫu là ma cũng chẳng sao! Hơn nữa, việc làm bạn với ma đã trở thành niềm kiêu hãnh của cậu bé. Đứa trẻ nào cũng mơ mộng viễn vông và khát khao những điều kỳ lạ!

Thiên nhi đến Lạc Dương vào đúng ngày mùng năm tháng bảy. Theo lời chỉ dẫn của Chu Duy Diễn, cậu bé tìm đến Lạc Thủy Đại Tửu Lầu ở cửa Bắc!

Lạc Dương từng là kinh đô của nhiều triều đại nên to lớn, cổ kính và phồn vinh hơn Thượng Nhiêu, Nam Xương. Do đó, cơ ngơi của Nhất Bất Thông Chu Minh cũng đồ sộ, tráng lệ hơn Mỹ Hương tửu lầu.

Gã tiểu nhị khom lưng, ân cần mời khách giá lâm. Vị khách trẻ tuổi này tuy mặc áo vải nhưng phong thái tôn quý như con nhà thế gia vọng tộc.

Tướng mạo sang cả như vậy, chắc chắn không thể nghèo được.

Sắp đến giờ Dậu nên Hận Thiên cũng gọi một mâm cơm. ún xong, cậu bảo gã tiểu nhị tính tiền và nói:

- Ngươi vào bẩm với Chu Đại Thúc rằng ta mang thư của chủ nhân Mỹ Hương Tửu Lầu ở Thượng Nhiêu đến xin bái kiến!

Gã này làm công ở đây đã hai chục năm nên biết rõ gia quyến của chủ nhân. Gã mừng rỡ đáp:

- Nếu đúng vậy thì chẳng cần bẩm báo, tiểu nhân sẽ đưa công tử lên gặp Chu lão gia!

Tòa tửu lâu này có ba tầng, và gia đình Nhất Bất Thông ở nửa sau của tầng chót. Nửa còn lại, Chu lão đầu dùng để tiếp những thực khách tiếng tăm và bằng hữu!

Giờ đây chỉ một bàn duy nhất có người ngồi. Một trong sáu người ấy là Nhất Bất Thông Chu Minh. Sắc diện của họ Chu và năm người kia đều nặng nề, đầy nét ưu tư.

Gã tiểu nhị chỉ vào một lão già tuổi thất tuần, trán cao, mắt sáng, mũi diều, bảo Hận Thiên:

- Đây là Chu lão gia! Công tử cứ đến mà bái kiến!

Cậu bé gật đầu, bước lại vòng tay nói:

- Bẩm Chu tiền bối, tiểu điệt có thư giới thiệu của Chu lão ở Thượng Nhiêu.

Nói xong, Hận Thiên trao thư cho Nhất Bất Thông. Lão đọc xong cau mày bảo:

- Công tử theo lão phu vào thư phòng đàm đạo!

Lão cáo từ năm vị khách rồi đưa Thiên nhi vào một phòng ở cuối sảnh.

Chủ khách vừa ngồi xuống, Nhất Bất Thông đã nói ngay:

- Công tử cần gì xin nói mau. Lão phu đang gặp chuyện rắc rối nên không thể tiếp lâu được!

Hận Thiên vội lấy túi đựng tóc ra đặt xuống trước mặt Chu Minh và hỏi:

- Xin tiền bối xác định giùm những sợi tóc này có phải là của Hồng Phát Ma Quân Cung Chủ Vạn Hoa Cung hay không? Hoặc giả trên giang hồ còn người khác?

Nhất Bất Thông giật mình, háo hức mở ra. Lão nhìn rất kỹ rồi đáp:

- Lão phu cam đoan rằng trong vòng trăm năm trở lại đây, võ lâm chỉ có một cao thủ duy nhất là Hồng Phát Ma Quân Tang Dương mang màu tóc này!

Hận Thiên mừng rỡ, thu hồi tang vật rồi cáo biệt:

- Cảm tạ Chu tiền bối đã dạy bảo, vãn bối không dám quấy rầy thêm!

Nhưng sự việc này đã đánh trúng vào thói hiếu kỳ của Nhất Bất Thông!

Một đứa bé hỏi thăm lai lịch của một đại cao thủ, lại còn mang theo vật chứng tất không phải là bình thường!

Chu Minh nổi danh Vạn Bác cũng do có óc tò mò hơn thường nhân, luôn chịu khó tìm tòi, học hỏi. Vì vậy, lão chẳng thể bỏ qua cơ hội hiếm có nà


Disneyland 1972 Love the old s