
le lưỡi sợ hãi, không dám hỏi thêm nữa, dù lòng vẫn thắc mắc khôn nguôi. Nàng biết mình rất xinh đẹp, năm mười sáu tuổi đã được thiên hạ tôn xưng là Viên Nguyệt Hằng Nga. Thế mà Hận Thiên lại chẳng thèm chú ý đến, phải chăng người vợ quá cố của chàng xinh đẹp hơn nhiều?
Được mười mấy dặm, đã đến trấn Thăng Long. Hận Thiên đi thẳng đến cửa một tiệm y phục để Hà Hồng Hương mua sắm.
Nàng ta chọn lựa lâu đến nỗi Hận Thiên phải bực mình. Ba khắc sau, hai người phạn điếm dùng cơm.
Cuối giờ Mùi, họ tiếp tục xuôi Nam. Tuyết vẫn rơi nhiều, cảnh vật toàn một màu trắng xóa, càng khiến cõi lòng tang tóc của Hận Thiên thêm ảm đạm.
Vì vậy, chàng lặng lẽ như pho tượng, chẳng nói năng gì. Hồng Hương phụng phịu hỏi:
- Phải chăng đại ca giận vì tiểu muội mua sắm tốn kém nên không thèm nói chuyện?
Hận Thiên gượng cười:
- Nào phải thế! Ta vốn quen tính trầm lặng ít lời!
Như để tạ lỗi, chàng liền hỏi:
- Hương muội đi đâu mà lại chỉ có một mình, để sa vào tay gian tặc?
Hồng Hương nhân cơ hội này kể lể giông dài, như muốn tự giới thiệu:
- Tiểu muội là ái nữ của Tinh Châu Tài Thần Hà Hồng Tập, có biệt danh là Viên Nguyệt Hằng Nga, thụ giáo võ công của một trong Ngũ Nhạc Đại Kỳ Nhân Tây Nhạc Lão Quái Hàn Thế Đức. Khoảng nửa năm nay, có rất nhiếu thế gia vọng tộc đến cầu hôn, nên tiểu muội chán ghét bỏ nhà đi chơi, định sẽ ghé đến Ngũ Đài Sơn dâng hương. Nào ngờ giữa đường lại bị gã mặt vàng kia bắt cóc.
Hận Thiên phì cười:
- Ta chỉ hỏi một câu sao nàng nói lắm thế?
Hồng Hương mắc cỡ dụi mặt vào lưng Hận Thiên thì thầm:
- Chẳng lẽ đại ca không muốn tìm hiểu gia thế tiểu muội hay sao?
Hận Thiên cười nhạt:
- Chúng ta bình thủy tương phùng, đến Tinh Châu là chia tay nhau, hà tất phải tìm hiểu lai lịch cội nguồn.
Hồng Hương tái mặt, buồn rầu than thở:
- Đại ca đã thấy hết thân thể, tiểu muội còn lấy ai được nữa?
Hận Thiên mai mỉa:
- Nếu nàng cứ nói thế thì ta tìm gã mặt vàng kia về làm chồng nàng vậy.
Hồng Hương lắc đầu bỗng bật cười:
- Nhưng đại ca thiến gã mất rồi còn đâu? Tiểu muội thấy rất rõ gã ôm hạ thể đầy máu mà đào tẩu.
Hận Thiên cũng vui lây:
- nhỉ! Ta đã lỡ tay nên Hương muội không kén được chồng.
Hồng Hương là cô gái tinh ranh, đã muốn làm gì là làm cho được. Vì vậy nàng đổi chiến thuật vui vẻ nói cười với Hận Thiên Trưa ngày mười tám, thành Tinh Châu thủ phủ đất Sơn Tây hiện ra trước mặt hai người. Hận Thiên dịu giọng:
- Đã đến chỗ đô hội, đông người, ta không tiện đưa Hương muội đi đến tận nhà. Xin cáo biệt.
Hồng Hương không chịu xuống cứ ôm xiết lấy bụng chàng, tha thiết van nài:
- Mong đại ca di giá đến tệ xá để tiểu muội phụng hầu vài hôm, gọi là tạ chút ơn tương trợ.
Hận Thiên điềm đạm lắc đầu:
- Không được! Ta phải đi ngay Lạc Dương để tìm Nhất Bất Thông Chu Minh.
Hồng Hương hân hoan bảo:
- Chu nhị thúc vì trốn tránh bọn Phù Dung Hội nên đã về tá túc ở Hà gia trang ba năm nay. Gia phụ chính lá bái huynh của Chu lão.
Hận Thiên mừng rỡ đáp:
- Hay lắm! Nếu thế thì ta sẽ đến quí trang để bái kiến.
Chàng nhăn mặt nói tiếp:
- Nhưng Hương muội đừng ôm ta mãi, khó coi lắm.
Hồng Hương vui vẻ đáp:
- Thôi được! Để tiểu muội đứng lên.
Nói là làm, mỹ nhân đứng thẳng lên mông Quái mã, tay đặt lên hai vai Hận Thiên. Cảnh tượng này càng khiến mọi người thêm chú ý. Họ chỉ trỏ, trầm trồ khen ngợi đôi tài tử giai nhân.
Hà Hồng Hương nổi tiếng đất Tinh Châu ai cũng biết mặt, có rất nhiều người vẫy chào nàng. Hồng Hương chọn đươc ý trung nhân tài mạo xuất chúng hoan hỉ đáp lễ, miệng cười như hoa nở.
Đường trục chính trong thành rộng đến bốn mươi bước chân, hai bên là hàng cây Hoàng Cam già lão, cành lá sum xuê, vươn ra đến tận giữa lộ.
Đột nhiên, trên tàn cây phủ tuyết ấy có hai bóng người lao xuống, chụp lưới thép vào đầu Hận Thiên và Hà Hồng Hương.
Đòn tập kích tả hữu này cực kỳ hiểm độc, vì Hồng Hương đang đứng chơ vơ, tay không vũ khí, khó mà thoát chết được!
Hận Thiên không còn kịp suy nghĩ, vung cả song thủ. Từ chưởng tâm của chàng, hai đạo kình phong vàng nhạt vỗ thẳng vào đối phương. Hai gã bạch y kia hự lên, văng ngược ra, rơi xuống mặt đường chết tốt.
Trong lúc nguy cấp, Hận Thiên đã dùng đến tuyệt học Kim Sa Ấn Chưởng Pháp của ân sư. Lớp vải trên lồng ngực hai xác chết mất một miếng hình bàn tay. Chưởng kình đã nghiền vụn miếng vải, khảm lên lớp da nạn nhân. Và tất nhiên, xương cốt bên trong đều gẫy nát!
Qua cơn kinh khiếp, Hồng Hương hoàn hồn ngồi ngay xuống, ôm chặt lấy Hận Thiên mà run cầm cập, miệng thúc giục:
- Đại ca chạy nhanh lên, tiểu muội sợ lắm!
Lúc này, người đi đường đã dạt cả vào những mái hiên, cố tránh xa cuộc chiến.
Hận Thiên rút kiếm, mặt lạnh như sương, thúc quái mã tiến lên. Tay tả chàng không cầm cương mà đặt hờ trên đùi, và đội mắt lấp loáng hàn quang!
Chỉ được năm sáu trượng, Hận Thiên đã phát hiện địch nhân. Không chờ đối phương tấn công, chàng vẫy nhẹ tả thủ, phóng ra hai mũi Sách Hồn Phi Tiễn.
Thủ pháp của chàng giờ đây còn linh diệu hơn Mông Diện La Sát ngày xưa, nhờ công lực thâm hậu. Hai gã áo trắng gào lên thảm thiết, rơi xuống gốc cây.
Hận Thiê