Snack's 1967
Đại Việt Long Phụng Kê

Đại Việt Long Phụng Kê

Tác giả: Uy Tửu

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 322163

Bình chọn: 9.5.00/10/216 lượt.

uá hồ đồ rồi! Nàng ấy rõ ràng là tìm ta có chuyện tốt.” Trần Khoán đẩy Dương Tú Tăng một cái thật mạnh.

“Ngươi mới là... Hể?” Dương Tú Tăng đột nhiên ngưng giọng, hai mắt mở tròn nhìn về phía trước: “Tiêu rồi!”

Trần Khoán dõi theo ánh mắt Dương Tú Tăng, hắn cũng ngạc nhiên, không dám nói gì nữa. Lam y nữ tử đang chậm rãi bước về phía họ.

“Vị đại ca đầu trọc đây có phải tên họ là Dương Tú Tăng không?” Lam y nữ tử cất giọng hỏi.

Dương Tú Tăng nhìn Trần Khoán một cái hội ý rồi cười đáp: “Phải! Không biết cô nương là ai? Tìm ta có việc gì? Sao lại biết ta là Dương Tú Tăng?”

“Đại ca đây thật biết giả vờ!” Lam y nữ tử nhoẻn miệng cười, câu vừa rồi không biết là khen hay chê Dương Tú Tăng: “Lúc nãy ở tiệm mỳ của Lý lão bản đã nghe hết rồi, sau đó lại bỏ đi không trả tiền... Đầu trọc gọi là Tăng, gương mặt dễ nhìn gọi là Tú, Dương Tú Tăng nghe thật hay!” Nói đoạn nàng lại quay qua cười với Trần Khoán: “Vị này có phải Trần Khoán không?”

“Nhầm rồi! Ta không phải!” Trần Khoán cười tươi đáp lại, hắn từ nhỏ đã biết nói dối, thần thái rất ung dung: “Ta chỉ là bằng hữu của hắn, đang suy nghĩ nát óc cũng không biết cô nương là gì của hắn?”

“Ra là vậy!” Lam y nữ tử gật đầu có vẻ hài lòng với câu trả lời: “Nếu hai vị đại ca hoài nghi tiểu nữ có ý xấu với Trần Khoán thì xin cho tiểu nữ giải thích được không?”

Thì ra là nàng chưa từng gặp Trần Khoán, cũng chưa biết qua hắn nên mới bị đánh lừa, vậy tại sao nàng tìm hắn?

“Rất muốn nghe!” Dương Tú Tăng đáp: “Trước hết cô nương là gì của Trần Khoán?”

“Hiện tại chưa là gì.” Lam y nữ tử đáp: “Nhưng tương lai có thể là sư phụ hoặc là sư tỷ của hắn...”

Trần Khoán lập tức cảm thấy nàng như là một người rất thân thiết, kỳ thực hắn còn mơ thấy bản thân được một vị nữ tử xinh đẹp dạy võ công, hiện tại không lẽ ứng nghiệm rồi sao?

“Hề hề!” Nói thì nói vậy, cái máu trêu ghẹo nữ nhân của hắn vẫn không bỏ được: “Cái gì mà sư phụ với sư tỷ chứ? Cô nương làm nương tử hắn không phải là thân thiết hơn sao?”

Hự!

Bịch!

Trần Khoán ôm bụng dựa lưng vào tường, á khẩu không nói được tiếng nào.

“Đê tiện!” Lam y nữ tử gằn giọng: “Để ta cắt cái đầu ngươi xuống!”

Nói dứt lời, gương mặt nàng trở nên lạnh như băng tuyết, hoàn toàn trái ngược với thần thái ôn nhu lúc nãy. Trường kiếm rời bao, một đạo kiếm ảnh bắn về phía yết hầu Trần Khoán.

“Dừng tay!” Dương Tú Tăng thét lên: “Hắn là Trần Khoán!”

Đạo kiếm ảnh dừng lại rồi biến mất trong không gian.

“Nam nhi các ngươi vòng vo như đàn bà vậy, chuyện gì cũng phải đánh một vòng tròn rồi mới đi vào tâm điểm!” Lam y nữ tử cười khẩy khinh bỉ: “Trần Khoán ngươi mau đứng dậy đi theo ta.”

Đại Việt Long Phụng Kê

Chương 2 – Tiên Ma Chi Chiến

“Dương Tú Tăng! Bản cô nương nhắc lại là chỉ cần Trần Khoán, ngươi mau biến đi cho khuất mắt, nếu không…” Lam y nữ tử đặt tay phải lên cán kiếm.

Dương Tú Tăng lập tức lùi lại ba bước thủ thế, mặc dù gã không biết võ công…

Trần Khoán mới là thê thảm, hai tay bị trói ngược ra sau, lại phải đi trước lam y nữ tử. Hắn đi chậm thì bị nàng dùng chỉ kình hối thúc, đi nhanh thì liền bị chỉ phong bắn tới đầu gối, mỗi lần muốn chạy là một lần đau. Còn phải hỏi? Dĩ nhiên là hắn luôn nghĩ cách bỏ chạy nên hiện tại hai đầu gối mới sưng tấy lên, bước đi run run như người tù khổ sai.

“Ta và hắn là bằng hữu… Có đi cùng đi!” Dương Tú Tăng run giọng, phải cố gắng lắm mới nói ra được câu này.

“Có bản lãnh lắm!” Lam y nữ tử nhìn Dương Tú Tăng tán thưởng: “Vậy cho ngươi theo sau, gặp sư phụ ta rồi tính… A! Chạy đâu?”

Vút!

Bịch!

“Con bà nó! Cô nương tha cho ta được không?” Trần Khoán co chân lại, lăn lộn dưới mặt đất. Thì ra hắn vừa nhân lúc lam y nữ tử phân tâm mà bỏ chạy, hậu quả dĩ nhiên là trúng một đạo chỉ phong vào đầu gối.

“Hả?” Lam y nữ tử mỉm cười tinh nghịch: “Lúc nãy còn đòi làm tướng công của ta mà? Sao hiện tại lại… Đáng thương vậy?”

“Hừ! Sỉ nhục đủ chưa? Sư phụ cô là ai? Muốn tìm ta làm gì? Ta đây không cần biết, chỉ biết các người không có lòng thành… Ta…” Trần Khoán nổi giận: “Ta nằm yên ở đây xem cô làm gì?”

“Lắm lời!”

Dứt lời, lam y nữ tử đưa tay nắm lấy thắt lưng của Trần Khoán, nhấc bổng hắn lên như nhấc một gói đồ, đi thẳng vào khu rừng trước mắt.

Dương Tú Tăng lặng lẽ theo sau, đảo mắt một vòng quan sát xung quanh, bất chợt phát hiện mình đang dần tiến lên đỉnh đồi phía Tây Bắc phường Toán Viên.

Gã nhìn thấy toàn bộ phường Toán Viên trong tầm mắt, có cảm giác thân quen, lưu luyến… Kỳ lạ! Trước nay gã đi xa không ít lần nhưng thứ cảm giác này chưa từng có…

“Ta có chân, tự đi được!” Trần Khoán thét: “Thả ta xuống.”

“Ngoan!” Lam y nữ tử nhoẻn miệng cười: “Như vậy có phải tốt không?”

Bịch!

“Con bà nó! Cô nương muốn giết họ Trần ta sao?” Trần Khoán gào lên đau đớn, hắn vừa bị lam y nữ tử thả cho rơi tự do…

***

Tiếng y phục phất gió vang lên không dứt, hai cái bóng một trắng, một đen hợp vào nhau.

Lam y nữ tử kéo Trần Khoán và Dương Tú Tăng nép vào bên hông một tảng đá lớn cách xa chiến địa, đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho bọn gã im lặng rồi ngưng thần quan sát trận giao đấu