Hậu Tiểu Lý Phi Đao

Hậu Tiểu Lý Phi Đao

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 325991

Bình chọn: 9.5.00/10/599 lượt.

Trời vào thu lâu rồi , lá vàng nhuộm ửng đầu cây và trải dần trên mặt đất .

Ngay ở đầu đường có một tòa trang viện khá lớn , nhưng vẻ đồ sộ của nó lại giống như cây cỏ mùa thu , nghĩa là trông vào dáng sắc thì tòa trang viện này cũng đến thời kì tàn tạ .

Hai cánh cửa lớn màu đỏ đã xậm màu , y như đã trải qua một quãng thời gian không người mó tới , hai vòng khoen cũng bắt đầu rỉ sét .

Bên trong vòng tường cao mút dấu vôi lỗ chỗ nhiều nơi , không nghe một tiếng động nào để chứng tỏ rằng đang có người trong đó , thỉnh thoảng tiếng chim rời rạc chiều thu càng làm cho không khí thêm phần xác xơ hoang vắng .

Nhưng , nghe đâu tòa trang viện này cũng đã có một thời huy hoàng , nơi đã sinh ra bảy vị thám hoa , ba vị tiến sĩ , một trong bảy vị Thám hoa đó lại là một con người hào phóng vang danh hiệp sĩ .

Mười năm trước dây , tòa trang viện đã có một lần thay đổi chủ nhân và hai năm trước đây , nơi trang viện này đã xảy ra nhiều chuyện kinh động võ lâm , đã có rất nhiều cao thủ thành danh tánh thân trong tòa trang viện ấy , khi người chủ cũ sau bao nhiêu năm bỏ ra vùng quan ngoại trở về .

Cũng tròn hai năm trước đây , sau giai đoạn huy hoàng và kinh động ấy , tòa trang viện bỗng như trầm lặng , người chủ nhân mới sau này luôn cả người chủ cũ trước kia , không biết tuyệt tích về đâu .

Từ đó , thiên hạ vụt lên truyền thuyết , một truyền thuyết đáng sợ , người ta xì xầm to nhỏ , bảo đó là tòa nhà hung hiểm mang đầy chết chóc .

Bất cứ một người nào , hoặc cao tăng , hoặc kỳ sĩ hay mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành , cứ đã đặt chân vào toà trang viện ấy thì kể như chung cuộc của kiếp người , nếu không mang thảm họa thì cũng sẽ mãi mãi gian truân .

Bây giờ , nơi tòa trang viện đó , ngày cũng như đêm không còn tiếng huyên náo ồn ào , ánh sáng cũng theo đó mà tắt ngấm , chỉ có phía lầu nhỏ ở phía sau đâm về còn le lói một ngọn đèn .

Nhìn vào ngọn đèn le lói suốt đêm ấy , người ta bảo đó là ngọn đèn chờ đợi , nhưng không biết người trên lầu nhỏ ấy là ai và chờ đợi người nào ?

***

Sau tòa trang viện đồ sộ mà vắng tênh ấy có một con đường dài đất hẹp , mùa nắng thì bụi bốc mù mịt theo gió , mùa mưa thì lầy lội miên man , vòng tường của toà trang viện quá cao làm cho con đường dài đất hẹp ấy như không giờ thấy được ánh mặt trời .

Nhưng , bất cứ một nơi ti tiện nào , một nơi ẩm thấp đến mức nào cũng vẫn có người chui rúc .

Cũng có thể họ không còn nơi nào khác , mà cũng có thể họ đã chán ngấy cảnh phồn hoa , nên tìm cách để sống một cách âm thầm lặng lẽ .

Ngay trong con đường hẹp ấy có một gian tửu điếm , đáng lý phải gọi là " quán ốc " thì đúng hơn , nhưng vì ngoài những thức ăn đạm bạc rẻ tiền còn có mấy gian phòng tồi tàn ở phía sau dành cho khách lỡ đường tạm nghỉ , nên buộc lòng phải gọi nó là Tửu Điếm .

Chủ nhân của gian " Tửu Điếm " này là một lão già lưng gù xơ xác như chiếc quán , không biết ông ta tên gì , chỉ nghe người ta lấy họ lão riết thành tên và luôn luôn khi gọi , người ta lấy cái lưng gù của lão kèm theo , người ta gọi lão là " Lão Tôn Gù " .

Cũng có người " văn hoa " hơn , những người ấy thì gọi lão là " Tôn Đà Tử " .

Nhưng cái tên " Lão Tôn Gù " thì lại có vẻ quen thuộc hơn cả .

Lão có vẻ bằng lòng với cuộc sống tồi tàn theo " Tửu Điếm " của lão . Lão không màng đến cái lối gọi " ông chủ " , lão xem cái tiếng gọi có tính cách " chưởi cha " ấy như lối xưng hô thân mật .

Tự nhiên là cuộc sống của lão Tôn Gù rất lặng lẽ cô đơn .

Có lúc lão đứng tựa cửa nhìn ngọn đèn leo lét trên ngôi lầu nhỏ mà thì thào trong miệng :

- Con người trên tửu lầu ấy cho dầu có gấm vóc lụa là , hải vị sơn trân , nhưng so với mình gấp bội phần cô liêu tịch mịch .

***

Hơn một năm về trước , có một người khách lạ đến viếng ngôi " Tửu Điếm " của lão Tôn Gù .

Người khách ấy ăn mặc không có gì quan trọng , tướng mạo tuy xem cũng khá khôi ngô nhưng lại rất tiều tụy và thường hay ôm bụng ho từng cơn sặc sụa , nói chung , hắn cũng như những người khách tầm thường khác đến tại cái quán này .

Song , với con mắt của lão Tôn Gù , con người đó có nhiều điểm bất bình thường .

Đối với cái lưng gù , đối với chiếc thân gầy như tàn phế của lão gìa họ Tôn , hắn không có cái nhìn , cái cười chế nhạo như những người khách khác , hắn không tỏ vẻ gì chú ý , mà cũng không làm ra vẻ đặc biệt thương hại như những kẻ " nhân nghĩa ngoài da " .

Bởi vì cái " tỏ vẻ thương hại " ấy , có lúc làm cho người ta cảm thấy còn ô nhục hơn là châm biếm .

Đối với thức ăn và rượu trong quán lão Tôn Gù , người khách lạ ấy không chê mà cũng không khen .

Hắn là một con người ít nói .

Cái điều lạ lùng hơn hết là từ lúc hắn đặt chân tới tửu điếm này , thì hắn chưa bao giờ bước ra nửa bước .

Vừa đặt chân vào quán này , hắn chọn một cái bàn sâu trong góc , gọi một đĩa đậu rang và một đĩa thịt bò .

Nhìn đĩa đậu rang và đĩa thịt bò rồi , hắn gọi thêm hai cái bánh bao lớn và bảy bầu rượu .

Bảy bầu rượu đó cạn xong , hắn gọi lão Tôn Gù hâm thêm cũng bảy bầu đầy , rồi hắn mang vào cái phòng tuốt đằng sau ngồi nhấp nháp .

Và cho đến khi hắn ra , bước ra


pacman, rainbows, and roller s