
:
- Nếu cô muốn sống trong giang hồ , muốn sống được lâu thì có những người mà nhất định cô phải biết , trong những người ấy , Tiểu Lý Phi Đao là một .
Tiểu Phi hỏi :
- Còn những người nào nữa ?
Người áo trắng nói :
- Người nào nữa thì không cần nói , ít nhất cũng phải biết thêm tôi và các hạ .
Tiểu Phi liếc xuống tay mình , ánh mắt của hắn thật là ảm đạm , hắn vụt xoay mình qua bàn bên ngồi xuống gọi tiểu nhị :
- Rượu .
Tiểu Nhị cúi đầu :
- Chẳng hay khách quan có gọi món chi để đưa cay ?
Tiểu Phi nói :
- Rượu .
***
Những ai biết uống rượu cũng đều hiểu rằng một người khi mà muốn say thì khi dùng rượu họ sẽ đưa cay bằng rượu .
Chuyện ấy bất cứ người uống rượu nào cũng biết những rất ít người dùng vì những người không có gì quá thống khổ trong lòng khi uống rượu họ luôn luôn muốn chậm say . Càng chậm say chừng nào càng tốt chừng ấy .
Người áo trắng không dời tia mắt nhìn Tiểu Phi , hình như hắn có thở phào , thứ thở phào thất vọng .
Nhưng khi hắn dời ánh mắt qua Lý Tầm Hoan thì mắt hắn ngời lên , đổng tử thu nhỏ lại lần lần , đó là ánh mắt đặc trưng của con nhà võ .
Lý Tầm Hoan cũng nhìn hắn :
- Chẳng hay đại ca ...
Người áo trắng đáp :
- Lữ Phụng Tiên .
Đó là một đại danh hiển hách , một đại danh mà người nghe nhất định thường đổi sắc .
Nhưng Lý Tầm Hoan không lộ vẻ ngạc nhiên , hắn điềm đạm mỉm cười :
- Đúng là Ngân Kích Ôn Hầu Lữ Phụng Tiên .
Lữ Phụng Tiên lạnh lùng :
- Ngân Kích Ôn Hầu đã chết mười năm về trước .
Lần này thì Lý Tầm Hoan có vẻ ngạc nhiên . Nhưng hắn không hỏi tới bởi vì hắn biết câu nói đó của Lữ Phụng Tiên chưa hết .
Quả nhiên Lữ Phụng Tiên nói tiếp :
- Ngân Kích Ôn Hầu đã chết nhưng Lữ Phụng Tiên chưa chết .
Lý Tầm Hoan trầm ngâm , hình như hắn cố hiểu cái thâm ý trong câu nói đó .
Trong Binh Khí Phổ của Bá Hiểu Sinh đã liệt Ngân Kích của hắn vào hàng thứ năm . Với người khác thì đó là một điều vinh quang nhưng với hắn thì đó có thể là điều sỉ nhục .
Hắn tuyệt nhiên không thể đứng dưới một ai nhưng hắn cũng biết không khi nào Bá Hiểu Sinh nhận lầm .
Nhất định hắn đã huỷ bỏ Ngân Kích của mình để luyện một môn võ công khác lợi hại hơn .
Lý Tầm Hoan chầm chậm gật đầu :
- Đúng , tôi đã nghĩ rằng Ngân Kích Ôn Hầu đã chết .
Lữ Phụng Tiên nhìn hắn đăm đăm :
- Lữ Phụng Tiên cũng đã chết hồi mười năm về trước và bây giờ sống lại .
Lý Tầm Hoan chớp mắt :
- Bằng vào chuyện chi mà khiến cho Lữ đại hiệp sống lại ?
Lữ Phụng Tiên chầm chậm đặt một bàn tay trên bàn , bàn tay phải .
Hắn nhìn bàn tay của mình nói :
- Khiến cho ta sống lại là bàn tay này .
Nhìn vào bàn tay thì móng tay cắt rất khéo , rất sạch , da tay mịn màng .
Bàn tay rất hợp với vóc dáng của Lữ Phụng Tiên .
Nhưng nếu biết nhìn thì bàn tay ấy có chỗ khác lạ .
Ngón tay cái , ngón tay giữa và ngón trỏ màu da không giống những nơi khác trong bàn tay .
Da của ba ngón tay ấy tuy cũng rất trắng , rất mịn nhưng nó lại ngời ngời , nó không giống sự cấu thành bởi máu thịt , nó giống một thứ kim thuộc .
Nhưng ba ngón tay ấy rõ ràng nằm trong bàn tay của hắn .
Nếu móng tay được cấu thành bởi máu thịt thì tại sao móng tay lại bằng kim thuộc .
Và màu da cũng không giống màu da toàn bộ ?
Lữ Phụng Tiên nhìn sững bàn tay mình và khẽ thở ra :
- Chỉ tiếc là Bá Hiểu Sinh không còn .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Nếu ông ấy chưa chết thì sao ?
Lữ Phụng Tiên nói :
- Nếu lão chưa chết thì ta sẽ đến hỏi lão tay có thể liệt vào binh khí hay không ?
Lý Tầm Hoan cười :
- Hôm qua tôi có nghe người ta nói một câu rất thú vị .
Lữ Phụng Tiên hỏi :
- Nói sao ?
Lý Tầm Hoan đáp :
- Hắn nói , chỉ cần có thể giết người thì có thể gọi là lợi khí .
Hắn mỉm cười nói tiếp :
- Tay vốn không phải là binh khí nhưng nếu là thứ tay giết người thì không những nó chính là binh khí mà còn là lợi khí .
Lữ Phụng Tiên lặng thinh , hắn không nói mà hình như cũng không cử động .
Nhưng ngón tay cái , ngón giữa và ngón trỏ trong bàn tay của hắn chợt lún mất dưới mặt bàn .
Không nghe một tiếng động , cho đến chén rượu đầy tràng kế đó cũng khồng chao động .
Ngón tay của hắn ấn lún xuống mặt bàn y như người ta dùng một thanh đao thật bén cắt vào miếng thịt bò non .
Lữ Phụng Tiên thư thả nói :
- Bàn tay nếu có thể là binh khí thì không biết trong Binh Khí Phổ sẽ liệt vào hàng thứ mấy nhỉ ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Cái đó thì bây giờ rất khó nói .
Lữ Phụng Tiên hỏi :
- Tại sao ?
Lý Tầm Hoan đáp :
- Bởi vì bất cứ món binh khí nào cần đối phó là người chứ không phải chiếc bàn .
Lữ Phụng Tiên bật cười .
Giọng cười của hắn rất ngạo nghễ mà cũng rất tàn khốc .
Cứ dưới mắt ta thì thế nhân so sánh với chiếc bàn tay này cũng không hơn kém là bao .
Lý Tầm Hoan nhướng mắt :
- Sao ?
Lữ Phụng Tiên nói :
- Trong đó cũng có người ngoại lệ .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Mấy người ?
Lữ Phụng Tiên lanh lảnh :
- Ta vốn nghĩ rằng có sáu người nhưng bây giờ thấy lại thì chỉ có bốn mà thôi .
Hắn nữa như vô tình nửa như cố ý quét mắt về phía Tiểu Phi và nói tiếp :
- Bởi vì Quách Tung Dương đã chết , còn một người nữa tuy còn sống nhưng so với chết thì