
quá thương tâm , con người nhất định không thể biến thành như thế . Nếu không phải kẻ đa tình thì tại sao lại có chuyện thương tâm .
Lý Tầm Hoan chợt thấy đối với người này , hắn rất đồng tình , hắn nhìn xuống mỉm cười :
- Một mình uống không thú lắm đâu , bên này hãy còn mấy món đưa cay , mời ông bạn cùng uống cho vui ?
Người ấy uống thêm mấy hớp nữa rồi nhảy dựng lên mắng tưới :
- Mẹ họ , người là cái giống gì chứ ? Ngươi xứng đáng mời ta uống rượu à ? Cho dầu người có ba ngàn vò dâng cho ta , chưa chắc ta đã chịu cùng ngồi với ...
Hắn vụt ngưng ngang làm như có một bàn tay bóp ngang họng hắn .
Lý Tầm Hoan cũng đâm sửng sốt , hắn thất thát :
- ủa ? Thì ra ...
Cổn !
Vò rượu rơi xuống đầt mà người ấy co giò bỏ chạy .
Lý Tầm Hoan vừa chạy theo vừa réo :
- Coi ... đợi tôi với ... coi , bộ quên rồi sao ?
Người ấy chạy thật nhanh , vừa chạy hắn vừa nói :
- Không , ta không biết ngươi , ta không biết ...
Một người chạy , một người chạy theo , cả hai chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng .
Những " tay rượu " còn lại huyên náo hẳn lên :
- Cái tên ăn cắp rượu là một thằng điên , biết chắc bị đòn nhưng vẫn ăn cắp rượu rồi khi được mời lại bỏ chạy như thấy quỷ .
- Cái tên trả tiền rượu cũng là một thằng điên , ai dời bỏ tiền ra chi thiên hạ uống mà lại còn bị mắng , đã bị mắng còn nhìn huynh nhìn đệ , thật là quá mức , thật hết chỗ nói .
- Mời uống thì bỏ chạy , bị mắng còn ráng chạy theo , hai cái tên ấy cho vô " Dướng Trí Viện " là vừa ?
Tự nhiên , những người này không bao giờ thấy loại người như thế , họ cười là phải .
Chính Lý Tầm Hoan cũng thật bất ngờ , hắn không dè gặp lại người cũ , không dè gặp lại trong một hoàn cảnh lạ lùng .
Lần thứ nhất , Lý Tầm Hoan gặp hắn ở dưới mái hiên nơi thị trấn , trên một đường phố tấp nập . Hắn vận áo trắng còn hơn tuyết , hắn đứng lẫn trong đám người y như hạc đứng lẫn với gà .
Hắn không bao giờ bằng lòng nhập bọn với ai cho dầu mang tất cả vàng trên thế gian này đặt trước mặt hắn , hắn cũng không thèm vì hắn quá cao , cao hơn tất cả những gì cao nhất trên đời .
Nhưng bây giờ , bây giờ chỉ vì một vò rượu , thèm rượu , hắn đã không hề để cho người ta mắng chưởi , để cho ngời ta đánh đập , hắn không hề phải lăn lội dưới bùn lầy .
Lý Tầm Hoan không làm sao tưởng tượng nổi , hắn không làm sao dám nghĩ người cao quý ngày xưa mà bây giờ sụp tận đất đen ấy là Lữ Phụng Tiên .
Vì đâu mà con người hắn biến đổi ra mức ấy ? Vì đâu mà hắn cải biến quá nhanh như thế ? Vì đâu mà có một sự cải biến dễ sợ như thế ấy ?
ánh đèn xa lần , ánh sao như gần lại .
Dưới ánh sáng mập mờ , Lữ Phụng Tiên vùng đứng dậy .
Phải chăng hắn biết không làm sao chạy khỏi ?
Bởi vì hắn cũng như Tiểu Phi , hắn không chạy trốn một ai , hắn chạy trốn chính bản thân của hắn .
Trên đời cũng có rất nhiều kẻ muốn chạy trốn chính mình nhưng đã mấy ai chạy khỏi ? Mấy ai trốn khỏi ?
Lý Tầm Hoan cũng dừng lại xa xa , hắn khom mình ho không ngửng dậy .
Hắn phát giác ra rằng lần này hắn ho không nhiều như trước , nhưng khi đã ho thì khoiong làm sao ngừng được .
Phải chăng nó cũng như chuyện tương tư ?
Một con người khi tư niệm quá nhiều lần chợt cảm thấy như bắt đầu thưa thớt , như thế không có nghĩa là mối tương tư đã giảm lần mà là mối tương tư đã ăn quá sâu vào tâm não .
Chờ cho hắn bớt ho , Lữ Phụng Tiên mới hỏi từng tiếng một :
- Tại làm sao anh cứ đuổi theo tôi ? Tại làm sao anh không lại để cho tôi chạy ?
Hắn cố hết sức làm ra vẻ trấn định nhưng hắn đã chẳng thành công .
Giọng nói hắn đã run .
Lý Tầm Hoan làm thinh .
Hắn sợ câu trả lời của mình sẽ làm tổn thương lòng tự trọng .
Bất luận hắn trả lời như thế nào cũng không làm sao tránh khỏi điều thương tổn .
Lữ Phụng Tiên nói :
- Tôi thiếu nợ của anh , đã không vì anh mà làm được chuyện , anh hà tất phải bức tôi ?
Lý Tầm Hoan lắc đầu thở ra :
- Không , tôi thiếu anh .
Lữ Phụng Tiên nói :
- Cho dầu anh có thiếu nợ tôi cũng không cần phải trả .
Lý Tầm Hoan nói :
- Tôi thiếu anh vốn không có cách gì gỡ được , ít ra anh cũng nên để cho tôi thỉnh anh vài chén rượu .
Hắn cười cười nói tiếp :
- Đừng quên nhé , anh đã mời tôi trước mà .
***
Tay của Lữ Phụng Tiên run mãi , run mãi .
Run đến mức không kiềm chế đến nỗi rượu trong chén bắn hẳn ra ngoài .
Hắn dùng cả hai tay bưng chén rượu , rượu vẫn bắn ra , rượu theo mép hắn chảy dài trên áo .
Chỉ trong mấy ngày trước đầy , cũng hai bàn tay ấy , hai bàn tay nổi danh là " lợi khí giết người " .
Lữ Phụng Tiên lại cầm bầu .
Rượu chưa vào chén thì ...
Cổn !
Bầu rượu rơi xuống đất , bể nát .
Hắn ngồi sững nghiến răng , hắn nhìn sững bàn tay mình và hắn vụt đưa cả tay miệng , cố sức nhấn vào , cố sức cắn mạnh .
Máu , máu từ khoé miệng hắn rỉ ra .
Máu hoà với rượu .
Bất luận hắn làm gì , Lý Tầm Hoan không hề ngăn cản nhưng bây giờ thì không ngăn được nữa .
Lý Tầm Hoan nắm lấy tay hắn , giữ lấy tay hắn lại .
Lữ Phụng Tiên rống lên ;
- Buông ra , tôi phải cắn nó , tôi phải nhai nhừ nó .
Một bàn tay mà ngày nào , mới đây , hắn đã đặt lên bàn cho Lý Tầm Hoan nhìn với đôi