
giết .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Ngươi thuộc về loại nào ?
Hướng Tòng trầm mặt lạnh lùng :
- Loại mà ngươi không thể giết được .
Kinh Vô Mạng bật cười .
Y như Thượng Quan Kim Hồng , cái cười của Kinh Vô Mạng trông đến lạnh mình .
Hướng Tòng tuy không sợ vì hắn biết cánh tay giết người của Kinh Vô Mạng bị phế rồi nhưng cái cười ghê rợn đó cũng làm cho họ Hướng bất giác thối lui .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Hình như ngươi hận ta lắm phải không ?
Hướng Tòng đáp :
- Hận ngươi chắc không ít lắm .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Hình như ngươi muốn giết ta từ lâu ?
Hướng Tòng đáp :
- Người muốn giết ngươi không chỉ một mình ta .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Thế tại sao ngươi không hạ thủ ?
Hướng Tòng đáp :
- Muốn giết người cũng phải có cơ hội , việc đó chắc ngươi cũng biết .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Bây giờ ngươi cho là đã đến cơ hội ?
Hướng Tòng lơ đãng đáp :
- Có thể .
Kinh Vô Mạng thở ra :
- Rất tiếc là ngươi chưa biết được cái bí mật của ta .
Hướng Tòng hỏi :
- Bí mật gì ?
Đôi mắt cá chết của Kinh Vô Mạng nhìn chằm chặp vào yết hầu của Hướng Tòng và hắn nói từng tiếng một :
- Tay phải của ta có thể giết người mà lại còn nhanh hơn tay trái .
Tiếng nói sau cùng của Kinh Vô Mạng chưa kịp dứt thì mũi kiếm gã ghim đúng vào yết hầu của Hướng Tòng .
***
Không ai thấy thanh kiếm được rút ra như thế nào cũng không ai biết Kinh Vô Mạng xuất chiêu ra sao , chỉ thấy ánh thép loáng lên và từ yết hầu của Hướng Tòng phụt ra vòi máu .
Tròng mắt Hướng Tòng lồi hẳn ra bên ngoài, hắn chết mà vẫn còn kinh ngạc .
Tròng mắt của hai người tuỳ tùng của hắn cũng lồi ra ngoài vì khủng khiếp , cả hai lùi dần ra cửa .
Kinh Vô Mạng lạnh lùng :
- Những ai đã thấy bí mật của ta thì không ai đi được ra .
ánh thép lại loáng lên , hai vòi máu phụt ra , hai thây người ngã xuống .
Chỉ trong nhoáng mát một vị Đại Đà Chủ danh dội giang hồ với cặp Phong Vũ Lưu Tinh đã rủ xuống như tàu chuối heo .
Kinh Vô Mạng đứng nhìn trân trối .
Lâm Tiên Nhi thót bụng thở phào .
Nàng nhìn Kinh Vô Mạng bằng nụ cười quyến rũ :
- Thật không ngờ anh lại đến kịp để cứu tôi .
Kinh Vô Mạng lạnh lùng :
- Cô nghĩ rằng tôi đến cứu cô ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi biết anh đến cứu tôi nhưng anh không phải vì tôi mà vì Thượng Quan Kim Hồng muốn giết tôi .
Kinh Vô Mạng nhìn nàng chầm chập .
Nàng chầm chậm nói tiếp :
- Anh hận hắn lắm vì thế bất cứ chuyện gì hắn định làm là anh quyết phá cho kỳ được .
Kinh Vô Mạng vẫn nhìn nàng nhưng không nói .
Lâm Tiên Nhi thở ra :
- Cho đến bây giờ , tôi mới biết con người của anh và mới biết Thượng Quan Phi cũng bị chính tay anh giết .
Kinh Vô Mạng thả lỏng đôi tay nhưng hắn vẫn còn rắn giọng :
- Cô biết hơi nhiều .
Lâm Tiên Nhi cười :
- Tôi cũng biết anh nhất định không giết tôi vì nếu anh giết tôi thì hóa ra anh đã làm thỏa nguyện của Thượng Quan Kim Hồng hay sao .
Nàng bước lại gần Kinh Vô Mạng và nhoẻn miệng cười :
- Chẳng những anh không giết tôi mà ạnh lại còn mang tôi đi phải không ?
Bàn tay của Kinh Vô Mạng hơi run :
- Mang cô đi ?
Vóc mình dịu nhiều của Lâm Tiên Nhi đã gần sát vào người Kinh Vô Mạng , nàng nói :
- Bởi vì anh không thể để cho tôi chết vào tay của Thượng Quan Kim Hồng , lại không muốn tôi tiết lộ bí mật của anh và vì anh cũng thật lòng không muốn tôi trơ trọi , vì thế nhất định anh sẽ mang tôi đi .
Nàng nhích sát hơn một chút nữa và giọng nàng thật ngọt :
- Chính tôi , tôi cũng hằng mong như thế , tôi cam tình nguyện theo anh , dù cho gian lao nguy hiểm , dù cho chân trời góc bể , tôi cũng có thể theo anh , kề cận bên anh .
Kinh Vô Mạng trầm ngâm và hắn khẽ nhìn Tiểu Phi .
Hình như cho đến bây giờ , hắn mới chợt nhận ra sự có mặt Tiểu Phi trên cõi đời này .
Nhưng Tiểu Phi đứng trơ trơ , mắt hắn xám lại , hình như hắn không còn cảm giác chính hắn , hắn cũng không còn ý thức được rằng con người mình tồn tại .
Lâm Tiên Nhi quay lại nhìn Tiểu Phi và nàng bước lại phun một bãi nước bọt vào mặt hắn .
Nàng không nói một tiếng nào .
Nàng cũng không cần phải nói .
***
Lâm Tiên Nhi bước theo Kinh Vô Mạng .
Nàng bước sát bên mình hắn , vì đi sau nên nàng không dùng thứ vũ khí của thân mình , của cái cười , của đôi mắt , nàng dùng vũ khí hơi hám trong mình nàng .
Thân hình nàng và thân hình hắn sát vào nhau .
Bước đi nặng chịch của Kinh Vô Mạng hình như còn vững lắm .
Mặt hắn vẫn trơ trơ nhưng hơi thở hắn dập dồn .
Tiểu Phi vẫn đứng như trời trồng , hơi thở hắn như ngưng hẳn lại .
Bãi nước bọt trên mặt hắn đã khô , hắn vẫn đứng yên .
Khung cửa sổ dọi ánh dương quang báo hiệu rằng trời đã sáng .
Tiểu Phi vẫn không nhúc nhích .
Nhưng cuối cùng rồi hắn cũng phải ngã , hắn ngã trong vũng máu , hắn ngã trên người chết , hắn và người chết như không cách xa nhau lắm .
***
" Ngày mồng một tháng mười , cách Tây thành mười dặm , khu rừng trước Trường Đình ".
Thượng Quan Kim Hồng
Mùa đông đã đến rồi , lá trên cành bị gió lay bức rơi lả tả .
Cánh thiếp y như lá cây khô , màu vàng thứ màu vàng chết chóc , thứ màu không có sinh mạng , một thứ màu dễ sợ .
Cánh thiếp chỉ vỏn vẹn có mấy chứ ,