
ngoài một lần nữa , nghĩa là chiều kế đó , thì bảy bầu rượu kế tiếp cũng cạn khô .
Bây giờ thì đã qua hơn một năm rồi , thế mà mỗi chiều tối hắn vẫn ngồi nơi bàn trong góc sân ấy , vẫn gọi một đĩa đậu rang , một đĩa thịt bò , hai cái bánh bao lớn và bảy bầu rượu đúng y .
Hắn vừa ho vừa uống rượu , cho đến khi bảy bầu rượu đều cạn hết , hắn gọi châm thêm bảy bầu nữa , rồi lại mang thẳng về phòng .
Cho đến chiều tối hôm sau , hắn lại mới lò dò ra ngồi vào cái bàn sâu trong góc .
Cứ theo điệp khúc ấy , không hơn không kém , cũng mỗi buổi chiều tối , cũng một đĩa đậu rang , một đĩa thịt bò , hai cái bánh bao và bảy bầu rượu châm tiếp hai lần , hắn sống hơn suốt một năm nay . Lão Tôn Gù cũng là một đệ tử Lưu Linh , nhưng đối với tửu lượng của con người ấy , khiến lão phục sát đất .
Có thể uống một hơi mười bốn bầu rượu mà không say , con người như thế , trong đời lão mới thấy có một lần .
Có lúc không dằn được , lão muốn hỏi qua cho biết tên họ và lai lịch của hắn , nhưng cuối cùng lão dằn được , bởi vì lão biết rằng cho dầu có hỏi , cũng chưa chắc có lời đáp lại .
Lão gù họ Tôn lại không phải con người tò mò ưa chuyện .
Chỉ cần khách hàng đừng để thiếu chịu lâu quá , là lão ta không bao giờ hé miệng nói một tiếng .
Không khí của cái tửu điếm của lão Tôn Gù cứ như thế lây lất trồi qua , nhưng mấy tháng gần đây , trời bỗng đổ nhiều cơn mưa dữ dội , có bữa mưa như " cầm tỉn mà đổi " suốt ngày đêm .
Chiều tối hôm đó , lão Tôn Gù đi ra phòng sau , thấy cánh cửa phòng của người khách lạ mở hoác , hắn gập mình trên nền gạch ho dài từng chập , da mặt hắn mét xanh không còn chút máu .
Đang đêm , lão Tôn Gù đi tìm thầy hốt thuốc xắc thuốc , săn sóc cho hắn suốt ba ngày , hắn mới ngồi dậy nổi và khi ngồi dậy rồi là hắn lại bắt đầu gọi rượu .
Bây giờ lão Tôn Gù chợt nghĩ ra rằng người khách lạ này tìm tới đây để chết và bây giờ lão chịu mở lời :
- Cứ uống như thế này , thì bất cứ ai cũng không thể sống dai .
Người khách lạ mỉm cười điềm đạm hỏi lại :
- Ông cho rằng , nếu tôi không uống rượu thì có thể sống dai ?
Lão Tôn Gù nín lặng .
Nhưng từ hôm đó trở đi , người khách lạ thường ra kiếm lão Tôn Gù để uống rượu , để nói chuyện và lão Tôn Gù chợt nhận ra con người ấy biết khá nhiều .
Hắn nói đủ thứ chuyện , từ chuyện tầm thường trong chốn dân gian đến chuyện cao sâu trong sử sách , chỉ có một chuyện mà hắn không bao giờ chịu hé môi , đó là lai lịch và tên họ của hắn .
Và cuối cùng , lão chủ quán Tôn Gù không dằn được nữa , lão hỏi ngay :
- Chúng ta là bằng hữu với nhau , đáng lý tôi phải biết danh hiệu của các hạ để xưng hô cho tiện ?
Nhịp nhịp mấy đầu ngón tay trên mặt bàn một lúc , người khách lạ mỉm cười :
- Tôi là một con ma rượu , xưng danh là một con ma rượu , thế tại sao lão huynh gọ ngay tôi ... Tửu Quỷ có phải thân mật hơn không ? Cũng như tôi gọi lão huynh là " Lão huynh gù " ấy mà .
Lão Tôn Gù nhận biết ngay người khách lạ này nhất định có một dĩ vãng thương tâm lắm , vì chỉ có thế hắn mới không chịu nhắc đến họ tên , tình nguyện trọn đời gục đầu trong bầu rượu .
Nhưng không , ngoài việc uống rượu ra , Tửu Quỷ còn có một cái nhìn nữa : điêu khắc .
Gần như luôn luôn lúc nào cũng có một con dao nhỏ và một khúc cây , như vậy hắn có hai chứ không phải một việc : uống rượu và khẵc hình , không biết hắn khắc vật gì , lão Tôn Gù chưa thấy hắn hoàn thành .
Hắn là một người khách đáng gọi là quái khách , " quái " đến mức dễ sợ luôn .
Lạ một điều , có lúc lão chủ quán Tôn Gù lại bỗng ước mong cho hắn đừng đi nơi khác , muốn hắn ở hoài ở đây với lão .
***
Sáng ngày hôm ấy , khi lão Tôn Gù thức dậy , lão cảm thấy trời hôm nay lạnh quá , lạnh đến mức lão phải vào trong lấy thêm một cái áo bông dày cộm mặc vào mình rồi mới ra ngoài trước .
Buổi sáng ngày nào cũng thế , việc mua bán ở cửa hiệu của lão Tôn Gù vẫn cũng khiêm tốn đến mức lưa thưa , vài ba bầu rượu , một hai ấm trà với năm bảy người trên khoảng đường vắng ngắt .
Kéo chiếc ghế thấp ngồi nơi cửa trước , lão Tôn Gù vừa với tay lấy sàn đậu nành chà vỏ để làm đậu hũ thì chợt thấy hai ngựa từ ngoài xa phi tới , trên yên hai người cùng vận áo màu vàng , người đi trước có cặp chân mày thật rậm , người đi sau có mũi quắp xuống như mỏ chim ưng .
Cả hai người đều có râu ngắn lưa thưa , họ cũng trạc trên ba mươi tuổi .
Tướng mạo hai người đó không có gì đặc biệt , chỉ có chiếc áo màu vàng rực rỡ của họ hơi lạ mắt mà thôi .
Hai người không chú ý gì đến lão Tôn Gù , tia mắt họ đang bận dòm vế phía vòng tường mà lão Tôn Gù cũng nhìn họ vài lần , vì bộ áo vàng lộng lẫy chứ không lưu tâm cho lắm , lão biết họ không phải là hạng khách hàng của lão .
Chiếc lưng gù của lão lại cuối xuống thấp hơn , mắt lão chăm chăm theo hai tay chà trên sàn đậu .
Quả nhiên , họ không phải là hạng khách hàng của lão Tôn Gù . Cả hai người đi qua sân quán rẽ vào một ngõ chẹt , sau đó một lúc , họ lại từ một ngõ chẹt khác trở ra .
Lần này , họ xuống ngựa ngay trước quán .
Lão Tôn Gù ngừng tay ngẩng mặt :
- Hai vị muốn dùng chi ?
Gã áo vàng mày rậm hỏi :
- Không cầ