
ngày trong bếp còn gì làn da của nàng nữa nha , đúng ra nàng có thể thuê người a nhưng nàng lại lo bí kíp nấu ăn của nàng tích lũy ở thế kỷ 21 bị người ta chôm mất thì toi à .
Giã từ ăn uống nàng lại chuyễn qua quần áo , nàng xem phim rất nhiều a , quần áo từ thiên kim tới hiệp nữ , nàng đều nhớ , vẽ vài bức đem đưa người ta may vậy , lão chủ tiệm y phục nhìn nàng , khen thật đẹp thật đẹp xong hỏi nàng may làm sao , nàng cũng im lặng , may a , nàng làm sao biết đây. Huhuhu kiếm tiền thật khó mà , sao nàng xem tiểu thuyết xuyên không , người ta kiếm tiền dễ lắm mà , lừa đảo a ....
Vậy là 1 năm qua đi , Thiên Di của chúng ta vẫn thất nghiệp ~_~ , cái thì lo mệt cái thì biết chỗ này không biết chỗ kia , 3 vạn lượng cũng bị nàng phá tan tành , chỉ tội cho Băng Di , ngày nào cũng sợ muội muội mình lại đòi làm việc , thiên a , lần nào cũng chỉ biết ý tưởng còn vô làm thì được chỗ này mất chỗ kia , nàng rất muốn đoạn tuyệt tỷ muội ôm tiền bỏ trốn a .
( -Đủ , không cần kể nữa , hình ảnh ta đã bị chà đạp thậm tệ lắm rồi , cứ xài ' ba năm qua ' như cũ đi .
- Haizzz ta đã không muốn kể ra nhưng ngươi cứ muốn ta đạp ngươi làm gì chứ )
Tóm lại Thiên Di sau khi cùng đường tuyệt vọng nàng quyết định không thể cứ như vậy trôi qua , dù cho cực khổ nàng cũng phải hy sinh . Cải nam trang , xông pha giang hồ ...... nói cho oai chứ đi sòng bạc đấy ~_~ cái này nàng giỏi nè =))
Thế là danh xưng Tiêu Dao công tử ra đời , mọi người chỉ biết chàng công tử này dung mạo như Phan An , tính tình phong lưu đi đến đâu lại gieo nợ đào hoa tới đó ... Thắng thôi chưa đủ phải thắng sập mới chịu . Chỉ tội chủ nhân của các sòng bạc này từ chủ rớt xuống thành làm công , đã bảo cờ gian bạc lận mà , gian không bằng người thì phải chấp nhận thôi .
Chỉ mất 2 năm vừa đi chu du vừa đi lừa gạt mà Thiên Di cũng gom hết bao nhiêu là sòng bạc , tài phú còn hơn quốc khố của hoàng đế . Có thể coi như phú hào bậc nhất của lục quốc .
Lạc Tâm Di đưa tay lên xoa xoa trán , cố xua đi cảm giác choáng váng , nàng không hiểu tại sao mình lại ở đây. Lục lọi những ký ức mơ hồ trong đầu , Lạc Tâm Di nhớ lại , nàng đã bị Mộ Dung Vân từ hôn , hắn nói nàng là nữ nhân không biết phải trái , hắn nói hắn không yêu nàng , không nguyện ý cưới nàng .
Mỗi lần nhớ lại những lời Mộ Dung Vân đã nói , trong lòng Lạc Tâm Di lại nhói lên từng cơn , nàng không nhớ đã khóc bao nhiêu lần vì hắn . Nàng tự làm tổn thương bản thân mình vì hắn , nhìn máu cứ không ngừng rơi trên mặt đất , ý thức nàng cũng theo đó mà mất đi , khi tỉnh lại thì đã ở nơi này .
Lạc Tâm Di quan sát xung quanh , mọi thứ như thật mà lại như không thật , khung cảnh hoàng hôn mờ nhạt , có một chút âm u , một chút lạnh lẽo , nàng không thể nghe được bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng gió .
Nơi này không hề có một bóng người ,chỉ có mặt đất khô cằn , làm nàng có cảm giác như đang ở một khoảng không bất tận . Lạc Tâm Di không ngừng đi về phía trước , nhưng dù có đi bao lâu , cảnh vật vẫn như vậy không thay đổi . Dường như đã quá mệt mỏi , Lạc Tâm Di đành ngồi trên mặt đất , nàng không biết rốt cuộc đây là nơi nào , tại sao nàng lại ở đây , trong lòng không ngừng cảm thấy sợ hãi , nàng muốn có ca ca ở bên cạnh , nàng muốn gặp Mộ Dung Vân , nàng nhớ hắn , dù hắn đối với nàng như thế nào , nàng vẫn không thể thôi nhớ đến hắn .
Tâm nàng rất đâu , nàng muốn khóc nhưng lại không thể khóc được , nhìn xuống mặt đất dưới chân mình , Lạc Tâm Di không ngừng suy nghĩ , rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với nàng .
" Không khóc được đâu , ngươi đã là một hồn ma , nước mắt đối với hồn xa là một thứ rất xa xỉ ".
Tiếng nói làm Lạc Tâm Di không khỏi giật mình , bên cạnh nàng cư nhiên lại xuất hiện một người , quan sát nam tử bên cạnh mình , Lạc Tâm Di vô cùng thắc mắc .
"Vị hòa thượng đây , có phải ta đã về với phật hay không ? ".
Tư Mã Phong như chết lặng , sờ sờ lên đầu mình , lại cái kiểu tóc mohican này hại hắn đây mà .
"Ta không phải hoà thượng , nơi này càng không phải đất phật , ngươi nghĩ một người không biết yêu thương bản thân , lại có thể về với phật sao ? "
Lạc Tâm Di không hiểu , tay vô ý chỉ chỉ lên đầu Tư Mã Phong . "Ngài không phải hòa thượng , vậy tại sao tóc của ngài ? ".
" Đây là kiểu tóc của ta , ta thích để như vậy cho mát không được sao? "
Lạc Tâm Di khẽ à một tiếng xong lại hỏi tiếp . " Ngài có biết tại sao ta lại ở nơi này không ? ".
" Nơi này gọi là khoảng không vô định , là ta đưa ngươi tới đây , ngươi có thể xem ta như một vị thần tiên cũng được ".
"Tại sao ngài lại đưa ta đến nơi này ? ".
Tư Mã Phong nhướng mắt nhìn Lạc Tâm Di . "Không muốn ở đây , vậy ngươi là muốn xuống địa phủ sao ? ".
Lạc Tâm Di cuối đầu , khẽ giọng nói nhỏ . “ Người đã chết thì đương nhiên là phải xuống địa phủ “.
"Những người chọn cái chết tự sát , đi ngược lại ý trời , đều phải ở lại đây cho đến khi đủ dương thọ của mình mới có thể xuống địa phủ ".
Lạc Tâm Di ngẩng đầu ngơ ngác . "Vậy là ta phải ở lại đây sao ? " .
Tư Mã Phong như gà mổ thóc , không ngừng gật gật ."Tính theo dương thọ của ngươi , còn phải ở đây h