XtGem Forum catalog
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 3210172

Bình chọn: 8.00/10/1017 lượt.

ương cô đấy. - Một năm đến kỹ viện miễn phí ư? Đừng có mơ nhé.

Hai kẻ thúc thúc, tiểu điệt lần đầu tiên cùng chung ý chí. Họ liếc nhìn đối phương tỏ ý lần này họ có cùng quan điểm. Tiếng ầm ĩ dưới lầu xen giữaánh mắt thù địch của họ:

- Tôi đến đó làm gì? Tôi đến đó cũng chẳng có gì thoải mái cả. Tôi chỉmuốn thứ có thể làm tôi thấy sảng khoái, thứ làm cho tôi thấy sảng khoái thôi.

- Đồ khốn! Tiểu vương làm sao biết được nữ nhân cần thứ gì chứ? - Nghe mà như không.

- Tiểu quỷ chết tiệt! Hoàng gia gia dạy ngươi như vậy sao? - Đầu óc toànthứ linh tinh: - Cô ta có thể thích thứ gì? Còn không phải là dâm thưsao?

- Đúng… Đúng rồi. Được. Nếu cô có thể giành được tú cầu cho tiểu vương, tiểu vương sẽ cho cô xem tiểu thuyết cả năm luôn.

- Hì hì hì hì hì hì! - Tiếng cười từ dưới lầu vọng lên: - Còn cả loại có hình vẽ minh họa nữa.

- Giao ước xong! - Cung Diệu Hoàng vội vàng nhận lời. Hắn hoàn toàn không để ý mình đã đồng ý điều kiện gì.

- Ai cho phép ngươi để cô ta xem Xuân cung đồ[1'> chứ? - Thập cửu điện hạ chau mày. Hắn bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường. Sao hắn lại lắm mồm nhắc nhở tiểu quỷ chết tiệt này chứ? Đâyđúng là việc làm ngớ ngẩn: - Long Tiểu Hoa, cô không được thừa lúc cháynhà mà hôi của như thế.

[1'>Sách mô tả các tư thế quan hệ nơi phòng the của thời xưa.

- Hì hì hì hì hì hì! Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình tràn trề sức mạnh… A a a a! Tú cầu, ta đến đây. Hãy xem vũ khí bí mật của ta! A a a a!

Long Tiểu Hoa sinh lực dồi dào lao vào vòng chiến, bỏ lại Thập cửu điện hạ đứng trên lầu đau khổ nhức nhối.

Long Tiểu Hoa cứ thế lao thẳng vào vòng chiến nhưng những kẻ khác căn bảnkhông hề để ý đến nàng, một nha đầu không có khả năng gây sát thương cho người khác. Long Tiểu Hoa giơ cao tay nghiêm túc nói với những kẻ không sợ chết:

- Các người nghe đây. Tôi vốn không muốn biến quan hệ của mọi người trởnên căng thẳng nhưng mọi người thật quá đáng, có thể vì đám nữ nhân muốn cướp tú cầu mà làm ra những việc thế này. Bây giờ trong tay tôi có mộtthứ rất nguy hiểm. Nếu tôi ném ra thì tất cả mọi người sẽ đều không cóđường sống. Các người muốn sống thì mau mau giao tú cầu cho tôi. Nếukhông thì, hừ hừ hừ, một khi tôi tung vũ khí bí mật này ra sẽ không chỉđơn giản là chết một hai người đâu. Đến cả vị trí số ba, số bảy, số tám, số chín, số mười cũng đều khó thoát.

- … Hứ! Ta hành tẩu khắp nơi chưa từng nghe có loại ám khí độc môn có thể giết được nhiều người như thế. Nha đầu thối tha muốn dọa chúng ta đấythôi. Mọi người cứ mặc kệ cô ta.

- Nha đầu thối, tránh ra!

Bị coi thường, Long Tiểu Hoa giận dữ nói:

- Đây là các người ép tôi đấy nhé. Hãy xem đây!

Nàng lôi cái túi da đã chuẩn bị từ trước ra, bịt chặt bông vào mũi mình, sau đó cởi dây, bỏ thứ trong túi ra ngoài. Lúc đó nhật nguyệt tắt sáng,thiên địa biến sắc, tất cả mọi người đều la hét kinh hãi, vội vàng bịtmũi lại. Vài kẻ yếu đuối đã ngã vật trên mặt đất, còn các thiên kim tiểu thư thì đã sớm bỏ chạy rồi…

Chỉ có hai nhân vật đứng trên lầu xem. Đúng là không còn thuốc cứu nha đầu này nữa. Tiếng thở dài vang lên:

- Hoàng thúc, rốt cuộc hoàng thúc đã làm thế nào mà nuôi dậy được một nha đầu như vậy thế? - Cung Diệu Hoàng hoàn toàn bất lực.

- Đừng hỏi ta… Ta còn muốn biết hơn cả ngươi đấy. Rốt cuộc là ta đã sai ở đâu… - Long Hiểu Ất hết kiên nhẫn.

- Nếu đã có thời gian đi lấy những thứ này, vậy thì vừa rồi cô ấy lấytiểu thuyết và Xuân cung đồ ra ép tiểu vương là cô ấy có âm mưu tính từtrước sao?

- Chúc mừng! Đây là lần đầu tiên có kẻ ngốc mắc lừa nha đầu đó.

- … Rõ ràng là hoàng thúc cũng mắc lừa cô ấy. Hoàng thúc còn nhắc tiểu vương thứ cô ấy thích nhất là tiểu thuyết cơ mà.

- Long Tiểu Ất không thừa nhận. Hắn hít một hơi thật sâu nhưng cảm thấykhông khí không trong lành cho lắm nên đành phải bịt mũi lại. Cơn giậncủa hắn càng lúc càng lên cao. Nha đầu này vì tú cầu của nam nhân khácmà thật sự dám làm tất cả? - Long Tiểu Hoa! Ai cho cô đem chồn hôi vàođây?

Chồng cũ của Long Tiểu Hoa nổi giận rồi. Giọng phát uy quyền từ trên lầu vọng xuống làm nàng toát mồ hôi hột, không dám ngoái đầu lại. Nhưng mà mùihôi thối đã bay ra, không thể thu lại được. Hơn nữa những nhúm lông nhỏmàu đen đáng yêu đang bay tứ tung. Sau khi khiến mọi người kinh hãi thìnó lại không ngừng tỏa ra mùi hôi thối khó chịu. Dù nàng đã bịt bông vào mũi nhưng nó vẫn xuyên vào được, khiến cho nàng choáng váng. Nàng cũngbị việc tốt của mình gây ra làm cho chao đảo, đâu còn tâm trí mà đi thugom những thứ làm ô nhiễm môi trường đó lại nữa chứ.

Hơn nữa, không ai quy định đi cướp tú cầu không được mang theo chồn hôi.Nàng cảm thấy thứ hôi thối này đúng là vũ khí tất yếu để vượt qua kẻđịch trong cuộc tranh đoạt tú cầu.

Dù sao cũng đã là hạ sách, chẳng cần biết làm thế nào, chỉ cần có thểgiành được tú cầu là tốt rồi. Nàng bịt mũi ném lông chồng hôi về phíaquả tú cầu, chỉ thấy mấy vị đại ca với sắc mặt khó chịu đang bò lồm cồmtrên mặt đất nhìn chằm chằm về phía mình.

- Nha đầu thối tha này, cô dám thả thứ hôi thối đó ra sao? Chiêu thâm độc như vậy mà cô cũng nghĩ ra được.

- Khốn khiếp