
mình, đem về nhà nhốt vào khocủi, dạy cho một bài học để nha đầu đó không còn quan hệ gì với LongHiểu Ất hay với Bạch Phong Ninh nữa.
- Hoàng thúc, ông trời cảm thấy tiểu vương không thích hợp với chuyện hôn nhân hoàng gia nên mong hoàng thúc thay mặt tiểu vương về tạ ơn ý tốtcủa hoàng gia gia. Tiểu vương chỉ cần cô nương này…
- Cô nương này là hoàng thẩm của ngươi đấy. - Hắn nhếch môi, không lớn tiếng mà thốt nên một câu khiến mọi người đều ngây ra.
Cung Diệu Hoàng sực tỉnh lại trước tiên. Hắn nhìn Long Tiểu Hoa vẫn ngây người thì giận dữ nói với Long Hiểu Ất:
- Không phải cô ấy đã bị hoàng thúc bỏ rồi sao?
- Bỏ ư? Hứ!... Ngươi đã thấy hưu thư của cô ấy chưa?
- … Cô không lấy được hưu thư sao? - Hắn đẩy đẩy Long Tiểu Hoa đang ngây ngô nhìn Long Hiểu Ất.
- … Thế nên tôi mới hỏi Vương gia… tội trùng hôn sẽ bị xử thế nào…
- Cô… đầu óc cô làm bằng thứ gì vậy? Bị người ta bỏ mà cũng không đòi hưu thư sao? - Hắn giơ tay lên muốn đập vào cái đầu chậm hiểu của nàng.
- Có ai nói cho tôi biết, bị bỏ thì phải lấy hưu thư đâu. Tôi xem tiểuthuyết mới biết có thứ gọi là hưu thư tồn tại đấy chứ. - Long Tiểu Hoaôm đầu không biết nên chạy về phía người mặt áo trắng hay nên nấp saungười mặc áo đen. Tại sao nàng lại bị kẹp giữa ba người đàn ông đáng sợvà bị mọi người coi thường thế này chứ?
Long Hiểu Ất kéo nàng lại gần, nhìn Bạch Phong Ninh không hề có động tĩnhgì, vẫn giữ nguyên nụ cười. Hắn quay lại nói với Cung Diệu Hoàng, kẻ vẫn không thể chấp nhận được chuyện này:
- Điệt nhi, ngươi có thể gọi hoàng thẩm không?
- …- Quỷ mới đi gọi người con gái đã hôn mình là thẩm thẩm…
- Thực ra… không gọi cũng được. Gọi thẩm thẩm rất già. Tôi còn trẻ nhưvậy… ồ… - Bị chồng cũ lườm rồi, còn là ánh mắt rất căm hận nữa…
- Long Tiểu Hoa, cô định giải thích với chồng mình thế nào đây? Cô thân là gái đã có chồng mà lại chạy đi cướp tú cầu sao?
- Tôi muốn thấy huynh đỏ mặt tức giận… Tại huynh không nhận tôi trước đấy chứ. Huynh kéo cái gì vậy?
- Tốt lắm! Điệt nhi, hôm khác ngươi hãy đến phủ Huyên vương dâng trà chohoàng thẩm. - Long Hiểu Ất nói với Cung Diệu Hoàng rồi quay sang BạchPhong Ninh: - Thanh kiếm cứ để ở chỗ huynh đã, coi như ta thiếu tôn kính với thanh kiếm của nhà họ Bạch. Nếu huynh muốn có chủ mới thì ta cũngkhông có ý kiến gì. Bây giờ nhờ phúc của hai vị mà phu thê đoàn tụ.Ta và cô ấy cần làm rõ một điều… rốt cuộc kẻ nào không chịu nhận người trước. Xin cáo từ.
Ực ực! - Long Tiểu Hoa nuốt nước bọt. Nàng cảm thấy việc mình chạy đi tìmhắn đúng là rất ngu xuẩn. Làm gì có kẻ đáng thương nào lại cảm thấykhông thoải mái khi không bị mẹ kế ngược đãi nữa. Làm gì có kẻ đángthương nào vứt bỏ bạch mã hoàng tử để chạy đến tìm mẹ kế ngược đãi mìnhtiếp chứ. Cứu với!
Nàng nhấc gót chân muốn bỏ đi thì bị chồng cũ… à không… đã không còn làchồng cũ nữa rồi mà là phu quân, bị phu quân vừa mới lộ diện kéo cổ áolại. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng nói vang lên bên tai:
- Muốn trốn hả? Ta đã cho muội cơ hội rồi. Lần này là muội tự tìm đến đấy nhé. Đừng hòng ta tha cho muội.
- Xì!
Mơ ước bao nhiêu năm của Long Tiểu Hoa cuối cùng đã thành hiện thực. Lần đầu tiên trong đời, có người cúi xuống đỡ nàng lên lưng ngựa trước mặtmọi người. Chỉ có điều cảnh vật, con người và ngựa đều có gì đó khôngbình thường.
Không phải là bạch mã hoàng tử phong tình dịu dàng mặc bộ đồ trắng cưỡi ngựabạch đi về phía nàng vẫy tay mà là phu quân của nàng cúi người xuống kéo nàng lên con hắc mã Bôn Tiêu. Không có lời thì thầm của bạch mã hoàngtử, kéo nàng lên mỉm cười, chỉ có phu quân không chút dịu dàng kéo nànglên lưng ngựa, giọng khó chịu:
- Ngồi lui lại một chút. Đừng làm Bôn Tiêu khó chịu vì mùi hôi trên người muội.
Sao hắn lại xót con ngựa hơn cả nàng cơ chứ? Mùi chồn hôi trên người nàngđúng là khó chịu thật nhưng ít nhất nàng cũng là nương tử của hắn. Hắnkhông thể nể tình những cố gắng của nàng trên đường đi tìm hắn mà khíchlệ nàng một chút sao? Thật đúng là hung hung hung, hung hãn quá đi.
Ảo mộng bong bóng của Long Tiểu Hoa đã tan tành, con hắc mã và vị phu quân đã làm hỏng tất cả. Phu quân giữ dây cương, cưỡi ngựa đưa họ về thẳngtổ ấm tương lai.
Rốt cuộc phủ Diệu vương lớn chừng nào, Long Tiểu Hoa chẳng hề để ý kỹ nhưng thật sự là nó còn kém phủ Huyên vương. Nàng nhìn tổ ấm cao quý mà háhốc miệng ra. Trước cổng đặt hai bức tượng mãnh thú bẳng đá đang nhenanh giương vuốt. Tạo hình giống báo mà không phải báo, giống hổ màkhông phải hổ, phía sau còn có thêm đôi cánh. Nàng chạm vào hai vật quýgiá của hoàng tộc mà không ai dám ăn trộm nên được bày hẳn ra ngoài đó,nói:
- Đây là loài mãnh thú gì thế?
Không phải kỳ lân, không phải rồng, không phải hổ, không phải báo, bộ dạnghung dữ, giương móng vuốt. Để vừa lớn lại vừa thấp, vững chãi như ngọnnúi. Mãnh thú có cái đuôi rất lớn. Ồ! Sao cổng tổ ấm của nàng lại có thứ chẳng lãng mạn, chẳng đáng yêu chút nào vậy?
- Thưa Huyên vương phi, đây là con tì hưu - thánh thú do Hoàng thượng ban cho Huyên vương gia. - Giọng đàn ông trả lời nghi vấn của nàng. Nàngngoái đầu nhìn lại người vừa trả lời và phát hiện ra