
ai mắt của đương gia sao? Mỗi ngày cô ngáp mấy cái, đương gia cũng đều biết rõmồn một.
- … - Được rồi. Cả thế giới này đều biết nàng là Long đạitiểu thư không có chủ quyền, không cần phải nhắc nhở nàng nữa.
- Đương gia sắp về rồi. Liệu đương gia có đếT kiểm tra cửatiệm không? - Tiểu nha đầu khi nãy vỗ tay sực nhớ đến điều này.
- Tất nhiên sẽ đến rồi. 1227, cô nên nghĩ cách giải thích vớiđương gia về đống đổ nát ở trên lầu đi. - Chưởng quỹ lật sổ sách nghĩ đến hìnhphạt còn tàn khốc hơn.
- … Hu hu! Tôi muốn gặp bạch mã hoàng tử! Tôi muốn gặp bạch mãhoàng tử! Tôi không muốn gặp bà mẹ kế đó! Tôi không muốn, không muốn, khôngmuốn! Oa oa oa! - Bạch mã hoàng tử đang ở đâu? Sao đến lúc này mà chàng vẫnchưa xuất hiện chứ. Nàng quyết định đợi đến lúc gặp được bạch mã hoàng tử củamình, nàng sẽ đá vào hai chân chàng. Ý gì nhỉ? Phạt vì tội đến trễ ư? Híc!
Leo tường ngắm cảnh xuân
- Đó là nha đầu nhà ai thế? Khắp người lấm bẩT, lại còn bịTha đầu khác kéo chạy nữa chứ.
- Còn ai nữa? Long đại tiểu thư của khách điếm Đại Long Mônđấy. Hôm nay, ông chủ Long về. Chắc là họ vội vàng về nghênh đón đấy mà. Híchíc!
- Haizzz! Ông chủ Long về sao? Chẳng phải ông ấy chỉ về ănTết thôi à, sắp về thật sao?
- Đúng, đúng. Cô kích động thế làm gì?
- Vớ vẩn! Ông chủ Long sắp về. Tôi phải về thông báo với tiểuthư nhà tôi. Có khi còn được thưởng tiền ấy chứ.
- Về thì về. Cô báo với tiểu thư nhà cô làm gì? Lần trước ôngchủ Long đã bàn chuyện hôn nhân với tiểu thư nhà tôi rồi còn gì.
- Bàn chuyện hôn nhân ư? Thôi đi. Không phải mấy năm trước,tiểu thư nhà cô đã xuất giá rồi sao? Ông chủ Long còn sai người đem quà cướiđến tặng người tình mà. Sao vậy? Tiểu thư nhà cô lại nhanh chóng cải giá thế à?
- Lần này là nhị tiểu thư nhà tôi, không được sao?
- … Tôi nhớ nhị tiểu thư nhà cô năm nay mới có mười lăm mà.
- Đúng thế. Vừa đủ tuổi.
- Thôi đi. Ai chẳng biết ông chủ Long mến các tú nữ khuê cácduyên dáng giỏi cầm kỳ thi họa, học rộng biết nhiều chứ. Nhị tiểu thư nhà cômiệng còn hơi sữa, sẽ chẳng khác gì con khỉ chưa động phòTg đã bị bỏ rơi củaông chủ Long đâu.
- … Tiểu Đinh, buông tay ra… để ta đến đó. - Nàng nghe thấygiọng mình run lên.
- Tiểu thư, chúng ta không còn thời gian nữa. Mau về nhà chảiđầu trang điểm thôi. Tếu không thì tiểu thư sẽ thành khỉ thật đấy. - Tiểu Đinhlôi mạnh tiểu thư đaTg giận dữ, mặt tái xanh, cắn răng bặm môi. Từ khi tiểu thưra làm tiểu nhị ở cửa tiệm thì sức nàng cũng càng ngày càng khỏe hơn, cô sắp khôngkéo nổi tiểu thư nữa rồi.
Hai nha đầu buôn chuyện trên phố hoàn toàn không thể hiểuđược nỗi khổ của Tiểu Đinh, vẫT tiếp tục ăn nói hùng hồn…
- Tiểu thư nhà cô thì có gì tốt chứ? Nghe nói nhà cô nợ ôngchủ Long một khoản tiền lớn vẫn chưa trả. Cô ấy chẳng có chút giá trị gì vớiông chủ Long đâu. Lại còn bán con cầu vinh, kết quả cũng lại bị đá đi làm tiểunhị sáu, bảy, năm như người ta thôi. Mọi thứ đổi thay. Cô nghĩ rằng ông chủLong bây giờ vẫn còn là Long đại đương gia khi vừa tiếp nhận cái khách điếm nhỏtrước đây ư? Với thân thế của ông ấy lúc này, đương nhiên phải chọn khuê nữ connhà gia thế môn đăng hậu đối để tục huyền[1'> rồi.
[1'> Tục huyền: Từ cũ dùng trong văn chương, nghĩa là lấy vợkhác sau khi vợ cũ qua đời.
- … Tiểu Đinh, để ta ra đó. Ta phải cho họ một trận. - Có thểnhịn được thì đã nhịn. Khi không thể nhịn nổi nữa, nàng quyết định dùng nắm đấmđể đòi lại công bằng cho mình.
- Tiểu… tiểu thư, đừng… đừng đi.
- Khốn khiếp! Tói lão nương là con khỉ còn có thể bỏ qua. Lãonương đây đã chết, bị liệt hay tàn phế đâu mà dám dùng hai chữ “tục huyền”. Taphải cho họ một trận. Nhất định ta phải đánh…
- Tiểu thư đừng đi. Đương gia ghét nhất là những cô nương thôlỗ đánh nhau trên phố. Nếu đương gia biết tiểu thư lại chạy ra ngoài đánh lộnthì cô sẽ lại thê thảm đấy. Tiểu thư quên bốn năm trước, đương gia đã lấy độctrị độc, đẩy cô vào võ quán để cô phải chịu cảnh khốn khổ làm bao cát suốt nửanăm thế nào rồi sao?
- … - Đừng nhắc đến sự ngược đãi tàn tệ của bà mẹ kế đó vớinàng nữa được không? Lòng nàng đã đủ sợ hãi rồi.
- Tiểu thư, hình như em nhìn thấy đoàn người ngựa vừa đi vàocổng thành. Phía trước hình như là… đương gia. - Tiểu Đinh giật mạnh gấu áonàng.
Nàng lập tức bỏ qua hai nha đầu lắm chuyện, quay sang nhìnđoàn người ngựa tiến vào cổng thành. Đinh nha đầu vui mừng bẩm báo với chủnhân. Cô dụi dụi mắt nhìn về phía con hắc mã mà đương gia nhà mình đang cưỡi.Con ngựa đen tuyền, đen đến mức người ta giơ tay ra không nhìn thấy ngón taymình đâu. Màu đen của nó giống hệt như màu đen trong lòng dạ của chủ nó. Nhìnthấy con súc sinh đó ắt thấy người chủ súc sinh của nó. Tóm lại là ngoài chủ nóra, nó cũng chẳng thèm để mắt đến ai. Không biết nó kiêu ngạo điều gì? Hơn nữa,nó rất thích dùng cái mũi Tgựa của mình thưởTg thức tiếng tung hô từ mọi người.Đúng là chủ nào tớ ấy. Xem ra hắn - Long Hiểu Ất - Long đại đương gia hiện tạiđúng là đã quay về rồi.
Cuộc sống tốt đẹp của nàng đang bị tước dần, tước dần…
- Tiểu Đinh, trèo tường, đi đường tắt thôi.
- Gì… gì cơ? Trèo trèo trèo tường ạ? Nhưng đó là nhà họ Triểnn