
Liên Thành Quyết - Full
Tác giả: Kim Dung - Hàn Giang Nhạn
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Lượt xem: 325584
Bình chọn: 8.00/10/558 lượt.
Mừng Thọ Tinh Kim Ngọc Mãn Đường
Chát! Chát! Chát! Chát!Hai thanh kiếm gỗ đập vào nhau bật lên những tiếng vang dội. Có khi im lặng hồi lâu, có lúc nổ ròn như pháo Liên Châu không ngớt.Đây là quang cảnh chốn thôn quê tại Ma Khê phố ở phía Nam đất Nguyên Lăng thuộc giải Tương Tây.Trước căn nhà ngói nhỏ ba gian, một lão già tay đan giày, thỉnh thoảng ngửng đầu lên nhìn đôi nam nữ thanh niên tỷ thí bằng kiếm gỗ trong sân phơi thóc.Lão này tuổi lối năm mươi, nhưng mặt đầy vết dăn deo. Mái tóc trên đầu bạc đến phân nửa. Hiển nhiên lão đã trải qua nhiều phen lo lắng.Khóe miệng lão hé nụ cười tỏ vẻ hài lòng về cuộc tỷ kiếm của đôi trai gái nhỏ tuổi.Thiếu nữ lối mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh, cặp mắt đen láy. Trán toát mồ hôi chảy thành một tia nước qua má bên trái xuống đến cổ tỏ ra cô đã mỏi mệt.Cô giơ tay áo lên lau mồ hôi. Mặt cô đỏ bừng như trái hồng quân.Chàng thiếu niên lớn hơn cô chừng ba tuổi, nước da đen nhẻm, xương lưỡng quyền nhô lên, chân tay thô kệch. Đúng là một hán tử ở nông thôn tại Tương Tây.Tay chàng cầm một thanh kiếm gỗ, sử dụng rất linh động.Đột nhiên chàng thanh niên tay cầm kiếm gỗ từ mé bên tả chém xéo xuống.Tiếp theo chàng xoay tay phóng kiếm về phía sau mà không quay đầu lại.Thiếu nữ cúi đầu tránh khỏi. Đồng thời cô vung mộc kiếm đâm luôn mấy nhát. Thế kiếm rất cấp bách.Chàng thanh niên lùi lại hai bước để vung mộc kiếm rộng vòng ra. Chàng quát một tiếng lớn, quét ngang thanh kiếm ba nhát.Thiếu nữ chống không nổi, đột nhiên thu kiếm về đứng yên, không đỡ gạt nữa.Cô làm mặt giận hỏi:– Tiểu muội chịu thua rồi được không? Hay là sư ca đâm chết tiểu muội đi?Chàng thanh niên không ngờ cô thu kiếm về một cách đột ngột, không chịu đỡ gạt nữa. Nhát kiếm thứ ba của chàng sắp hớt vào lưng cô khiến chàng hốt hoảng, vội thu chiêu lại. Vì thế kiếm mạnh quá đập trúng vào mu bàn tay trái chàng đánh “chát” một tiếng. Chàng không nhịn được la lên một tiếng:– Ui chao!Thiếu nữ vỗ tay vừa cười vừa hỏi:– Đã mắc cỡ chưa? Nếu cầm kiếm thật thì cánh tay đó liệu còn được chăng?Gương mặt đen nhẻm của thanh niên ẩn hiện màu hồng, chàng sẵng giọng:– Vì ta sợ hớt vào người cô, vội thu kiếm về, bất cẩn một chút mà đụng vào tay mình. Nếu là cuộc tỷ thí chân thực thì khi nào chịu nhượng bộ?Rồi chàng quay sang nhìn lão già hỏi:– Sư phụ! Lão nhân gia bình nghi vụ này như thế nào?Lão già cầm chiếc giày đan dở đứng dậy đáp:– Hai người chiết giải năm chục chiêu đầu còn coi được, nhưng mấy chiêu về sau thì chẳng ra trò gì hết!Lão cầm lấy thanh kiếm trong tay thiếu nữ vung lên thủ thế chém xéo xuống, miệng nói:– Chiêu “Ca ông hám thượng lai” này tiếp đến chiêu “Thị hoành bất cảm quá” là phải quét ngang chứ không đâm thẳng. A Phương! Hai chiêu “Hốt thính phún kình phong”, “Liên sơn nhược bổ đào” thế kiếm phải giống tấm vải mở bung ra. A Vân! Hai chiêu “Lạc nê chiêu đại thư”, “Mã minh phong tiểu tiểu” ngươi sử như vậy mới tạm được, nhưng đã gọi là “phong tiểu tiểu” mà ngươi vận hết sức để sử kiếm thì không đúng cách...Lão dừng lại một chút rồi tiếp:– Kiếm pháp của chúng ta kêu bằng “Thảng thi kiếm pháp” lừng danh trong võ lâm. Chỉ phóng ra một chiêu đã khiến địch nhân té nhào thành cái xác chết.Người nhà tập dượt với nhau tuy không thể đánh thật như vậy, nhưng lúc nào trong lòng cũng phải nhớ tới hai chữ “Thảng thi” là chết ngay đứ đừ.Thiếu nữ nói:– Gia gia ơi! Kiếm pháp của chúng ta rất hay, nhưng cái tên không được...dễ nghe. Bốn chữ “Thảng thi kiếm pháp” thật khiến người ta phải ớn gáy.Lão già đáp:– Người ta nghe có khiếp sợ mới oai phong chớ! Địch nhân chưa động thủ đã kinh tâm động phách là thua mấy phần rồi.Tay lão cầm kiếm gỗ đem sáu chiêu kể trên diễn lại một lượt. Kiếm chiêu ngưng trọng, tiến thoái nghiêm minh có vẻ lợi hại dị thường. Đôi nam nữ thanh niên này trong lòng rất kính phục, bất giác vỗ tay hoan hô.Lão đưa kiếm trả thiếu nữ nói:– Hai người luyện lại lần nữa. A Phương không được coi là trò đùa. Vừa rồi nếu sư ca ngươi không nhường nhịn thì liệu ngươi còn sống được chăng?Thiếu nữ nghe lão nói bất giác thè lưỡi ra. Đột nhiên cô phóng kiếm đâm tới cực kỳ thần tốc.Thanh niên không kịp đề phòng, vội xoay kiếm đỡ gạt, nhưng đã bị thiếu nữ chiếm mất thượng phong, tấn công ráo riết. Trong lúc nhất thời thanh niên chẳng có cách nào vãn hồi tình thế. Giữa lúc chàng lâm vào cục diện thất bại thì đột nhiên mé đông bắc có tiếng vó ngựa dồn dập. Một người kỵ mã đang chạy nhanh tới.Thanh nhiên quay lại hỏi:– Ai sắp đến đó?Thiếu nữ lớn tiếng:– Đánh thua rồi, đừng cãi chày cãi cối. Ai đến thì mặc người ta, việc gì đến sư ca?Cô vung kiếm rít lên veo véo tấn công ba chiêu liền.Thanh niên hết sức chống đỡ. Chàng tức giận quát hỏi:– Cô tưởng ta sợ cô ư?Thiếu nữ cười đáp:– Sư ca ngoài miệng không sợ, nhưng trong lòng cũng hơi run một tý.Cô phóng kiếm đâm mé tả một chiêu, mé hữu một chiêu cực kỳ linh động.Lúc này người kỵ mã đã dừng ngựa. Hắn không nhịn được reo lên:– Thiên hoa lạc bất tận! Xứ xú điểu hàm phi! Thật là tuyệt diệu!Thiếu nữ la lên một tiếng:– Ô hay!Rồi nhảy lùi lại phía sau đứng nhìn người khách mới đế