hạy lại :
- Chúc mừng vị đại gia, tên nô lệ này đã thuộc về ngài.
Tên MC lại cao giọng :
- Sau đây là hai tỉ muội nha hoàn, xinh đẹp động lòng, gợi người thương xót.
"Nha hoàn lúc trước chả phải đều lên cả sao? Giờ này vẫn còn tiếp, không đơn giản." Lăng Phong nghe vậy liền dừng cười, chú ý nhìn.
Quả nhiên không đơn giản, khi có hai bóng hình đi lên giữa sân, Lăng Phong cũng phải nheo mắt nhìn.
Hai thiếu nữ mặc đồ nha hoàn, búi tóc tròn hai bên thả xuống. Nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống nha hoàn tẹo nào.
Vị tỷ tỷ, đằng sau sự rách rưới có gì đó khá lung linh, trang phục nha hoàn khá mỏng không thể che được. Nhìn đôi bàn tay thò ra ngoài là thấy mê. Mặc dù cô gái này dường như bị cố ý bôi lem luốc xấu xí, tóc cũng bị cắt nham nhở. Nhưng ánh mắt ngắm gái đúc kết bấy lâu, nhìn tổng thể Lăng Phong biết tuyệt đối đây là một tiểu thư thiên kim.
Vị muội muội đứng bên cạnh, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng toát ra vẻ đáng yêu.
Đặc biệt là hai đôi mắt của bọn họ. Nếu đôi mắt của muội muội là vẻ tò mò sợ sệt, khiến nam nhân sôi máu muốn yêu thương. Thì đôi mắt của người tỷ tỷ khá tĩnh lặng, tuy mặt ngẩng lên nhưng đôi mắt lại hơi nhìn xuống không có tiêu cự. Nàng ta đứng hai tay nắm vào nhau, dáng vẻ cam chịu, đặc biệt kích thích ham muốn chinh phục.
Lăng Phong bỗng muốn mua hai nữ nhân này, tìm mãi nha hoàn chưa ra. Từ đầu tới giờ, những phụ nhân nha hoàn ngoài kia hắn gặp, đều lộ ra vẻ tham tiền tham mạng, chưa gì đã mồm mép liên tục, khiến Lăng Phong rất không ưa. Bây giờ nhìn cô gái này có lẽ phù hợp nhất. Mặc dù nếu đúng nàng ta là tiểu thư, vậy chỉ e không biết phục vụ người. Chuyện đó có thể luyện tập sau. Còn muội muội, lỡ vung tay thì đem cả hai về vậy. Hình như không mua lẻ được.
Lăng Phong đột nhiên nhận ra. Trong hội trường, rất nhiều ánh mắt hau háu nhìn vào thân thể 2 nữ tử kia, nhưng tuyệt đối không có kẻ nào nóng vội ra giá gì cả.
"Nhìn giống như là ... có sắp xếp ngầm?" Lăng Phong có linh cảm như vậy.
Mãi một lúc, mới có người hô giá. Lại là tên công tử kia.
- 250.
Chỉ giá khởi điểm đã cao như vậy, bằng hẳn tên vừa rồi?
Cũng khó nói, dù sao cũng là hai tỷ muội bán một lúc.
Kỳ lạ là ngay cả tên xướng cũng vội vàng, không giống như mọi khi chần chừ câu giờ.
- Nếu không có vị nào ra giá, vậy ...
- Khoan đã, 255 lượng. - Lăng Phong hô lên.
Cả hội trường đều nhìn hắn. Mặc lão cũng bất ngờ, 250 lượng cho một trợ thủ chiến đấu coi như được đi, nhưng lại 250 lượng cho hai đứa nha hoàn là ý gì?
Người ta nói không biết không có tội, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lăng Phong lăn lộn kinh thành ít, chả biết ai ra ai, thành ra làm việc khá tùy hứng, không cố kỵ gì mấy. Mặc dù nghi ngờ vẫn đánh liều hô ra.
Nói sao, đây là đấu giá nha. Đã đem ra đấu, ông có tiền thì ông đấu thôi.
Tên công tử kia lần này nhìn Lăng Phong như kiểu nhìn người chết, ánh mắt tràn ngập băng hàn.
Lăng Phong cũng nhận thấy áp lực ở đây không giống bình thường, tràn ngập nguy cơ, một thứ lo sợ vô thanh vô tức tràn lên.
"Hô, thôi vậy, ngươi mà trả tiếp ta sẽ rút lui." Lăng Phong nghĩ thầm.
Bỗng hắn nhìn thấy một người.
- Trương huynh, cũng đang chọn người sao?
Lăng Phong lên tiếng chào.
- Ngươi cũng đấu giá?
Trương Bảo, cận vệ Triệu Khánh.
Lần trước Lăng Phong giúp Nhị hoàng tử thu Tô Đóa Nhi vào tay, Trương Bảo chính là người dẫn mối.
Hôm nay Trương Bảo đến đây cũng để chọn vài tên thủ hạ. Gần đây nhị hoàng tử thu mình, không dính gì đến quân đội, không thể kéo người từ quân đội sang như trước.
Trương Bảo cũng không quá hy vọng vào kiểu chợ trời này. Chẳng qua, Hưng Nhân vương nghe nói có chút thế lực, vì thế gã mới cố đi xem. Buồn là đi cả vòng cũng không thấy ai, sợ rằng đã có người có mắt nhìn hớt hàng tốt cả. Lại không biết tên đó chính là ... Lăng Phong.
Đúng lúc này, tên công tử bên kia hô lên :
- 300 lượng.
Lăng Phong nói nhanh với Trương Bảo :
- Ài, tiểu nhân cũng đang vì điện hạ mà suy nghĩ đấy.
- Vì điện hạ? - Trương Bảo khó hiểu nhìn hắn.
- Tô cô nương cần có một nha hoàn, lại phải nha hoàn thật tốt mới được. Huynh xem ta không lo lắng cho điện hạ sao?
- Hừ, cũng đúng.
Trương Bảo cũng gật gù. Cả hôm nay đi chả thu hoạch được gì, nếu nhân chuyện này về báo cáo lại, không hẳn quá tệ.
Tên xướng suýt ngất, cả hội trường cũng nhìn. Kẻ này thật nhàn nhã, đang đấu giá gay cấn mà còn nói chuyện với bằng hữu như thường.
- 300 lượng lần thứ nhất. Không biết vị đại gia kia có ra giá tiếp không?
- 400 lượng bạc!
Có Trương Bảo ở đây, Lăng Phong liền ngầm quyết định theo, lại quay sang hỏi :
- Trương huynh biết tên kia không?
- Tên nào? Hắn? Hừm, quen mặt, nhất thời không nhớ. - Trương Bảo trầm ngâm.
- Tiểu đệ cũng vì điện hạ xông khói lửa, nhưng sợ đắc tội đại nhân vật.
- Hừ, hoàng tử điện hạ còn sợ đại nhân vật nào?
Trương Bảo nhìn thẳng sang phía tên công tử kia, tỏ ý dằn mặt. Hắn theo Nhị hoàng tử từ lâu, cũng chưa phải ngán đứa nào. Thậm chí lão Trương đây ra đường cũng có mặt mũi, ít nhất Giám Môn vệ giữ thành đều biết hắn.
"Làm sao Triệu Khánh lại thò tay vào chuyện này?"
Tê