Old school Swatch Watches
Phượng Tê Thần Cung

Phượng Tê Thần Cung

Tác giả: Khuynh Thân

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 322601

Bình chọn: 8.5.00/10/260 lượt.

Hạ Như Sương đúng hẹn lại đến. Vẫn như bộ dạng lần trước, nàng ta cúi mình quỳ gối xuống đất.

“Muội muội trong người không khỏe, cứ đứng dậy nói chuyện.” Lộ Ánh Tịch ra hiệu cho cung nữ hầu cận mang ghế, rồi sau đó bảo cung nữ lui ra.

Hạ Như Sương đợi đến lúc bóng dáng cung nữ kia hoàn toàn biến mất, mới dịu dàng mở miệng: "Hoàng hậu tỷ tỷ, đã ba ngày rồi."

Lộ Ánh Tịch mỉm cười gật đầu, liền đáp: “Bản cung quyết định giúp ngươi.”

“Thật ư?” Hạ Như Sương hớn hở khẽ nói, không kìm được vui sướng, vội hỏi, “Hoàng hậu tỷ tỷ định làm thế nào để khuyên Hoàng thượng?”

“Nếu đã đồng ý giúp ngươi, Bản cung tự có cách''. Lộ Ánh Tịch nhếch mi, cười tự tin, lại nói, “Thế nhưng muội muội phải vì Bản cung mà làm một chuyện.”

''Chuyện gì?'' Hạ Như Sương thu lại hân hoan, ánh mắt nghi ngờ.

"Dưới trướng Hạ lão tướng quân có một phó tướng rất đắc lực, tuổi trẻ tài cao, dũng mãnh thiện chiến. Bổn cung hi vọng Hạ lão tướng quân có thể tiến cử người này hết lòng, để y tiếp quản binh mã Tây quan." Lộ Ánh Tịch dừng một chút, cười nhìn vẻ mặt hoài nghi của nàng ta, tiếp tục nói, "Muội muội cũng biết đó, Bản cung là người Ô quốc, ở Hoàng Triều không có bất kỳ triều thần nào để tin tưởng." Nàng nói đơn giản rồi ngừng lại.

Hạ Như Sương cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe nàng ta liền hiểu ngay, nét mặt tươi cười dịu dàng, đáp: "Như Sương sẽ gắng sức thuyết phục phụ thân. Thật ra Lục phó tướng đúng thật là nhân tài hiếm thấy. Trước đây, Hoàng thượng cũng từng tán thưởng, dù Lục phó tướng không tấn chức thống soái Tây quan, thì cũng sẽ được trọng dụng."

Lộ Ánh Tịch cười không nói, vẻ mặt dường như hài lòng. Hạ lão tướng quân tuy đã từ quan, nhưng thế lực gầy dựng trong nhiều năm qua vẫn không thể xem thường, ông ta muốn tiến cử một người chẳng phải là chuyện khó. Nhưng đây không phải là mục đích của nàng, nàng chẳng qua chỉ muốn thay đổi chú ý của Hoàng đế, để hắn không hoài nghi việc nàng đã an bài người của mình vào. Người kia thật sự là tuổi trẻ tài cao, mười bảy tuổi vào quân, trải qua mười năm đã lập được vô số chiến công lớn nhỏ, nhưng có đôi lúc bộc lộ quá nhiều tài năng cũng không phải chuyện tốt, vì vậy hắn mới âm thầm giấu tài.

Hạ Như Sương thấy nàng không nói lời nào, cũng không tiện hỏi nàng ý định thuyết phục Hoàng đế như thế nào, đành phải đứng lên cáo từ.

“Muội muội bảo trọng thân thể, những chuyện khác không cần lo lắng.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, chào từ biệt nàng ta.

“Ân đức của Hoàng hậu tỷ tỷ đối với Như Sương, đời này kiếp này Như Sương sẽ không quên.” Hạ Như Sương cúi đầu, lời nói cảm kích đầy chân thành.

Lộ Ánh Tịch mỉm cười, đưa mắt nhìn nàng ta đi khỏi. Nàng ta cảm kích thật hay giả, cũng không quan trọng. Mọi người đều lợi dụng lẫn nhau, thoả mãn nhu cầu bản thân mà thôi.

Gần giờ dùng bữa, thái giám bên cạnh Hoàng đế đến đây truyền lời, thỉnh nàng đến Thần cung.

Nàng khẽ cong môi, nàng cũng đang muốn biết, Hoàng đế sẽ có phản ứng gì với hành động đêm qua của nàng.

Hoàng đế tiếp kiến nàng tại thiên điện của Thần cung. Một chiếc bàn dài đặt giữa điện, cung nữ đứng hầu cạnh hai bên, tay bưng những dĩa đồ ăn bằng bạc tinh xảo.

Thấy nàng chậm rãi đi tới, Hoàng đế ngồi im trên ghế dựa, cười nhạt, nói: “Hoàng hậu ngồi bên đây, dùng bữa với Trẫm.”

Lộ Ánh Tịch khom người vấn an, vẻ mặt tươi cười, tới ngồi cạnh hắn.

Cung nữ hầu hạ nhanh nhẹn bưng chén đĩa bạc và đũa lên. Sau đó, dẫn đầu các cung tỳ khác, yên lặng lui ra ngoài.

Thức ăn thơm phức bày đầy bàn, nhưng Hoàng đế lại chẳng màng động đũa, thanh nhã giơ tay tỏ ý mời: “Hoàng hậu không cần câu nệ.”

Lộ Ánh Tịch gật đầu, trong miệng dịu dàng nói: “Hoàng thượng dùng trước.”

“Hoàng hậu cẩn thận từng ly từng tý như vậy, có cảm thấy vất vả không?” Hoàng đế chống cằm, cười nhìn nàng.

“Cung quy không thể không theo, Thần thiếp chẳng qua chỉ cẩn thận tuân theo lễ nghi.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, vờ như không nghe ra ý tứ châm biếm trong lời hắn nói.

“Nếu muốn nói cung quy, Hoàng hậu chẳng lẽ không biết, nếu không có mệnh lệnh của Trẫm, thì không thể bước vào Vô Ưu cung sao?” Hoàng đế tao nhã nhếch mày, dù thế nào vẫn ung dung nhìn nàng.

“Thần thiếp đêm qua buồn bực trong người, nên đi dạo chung quanh một chút, nhất thời tò mò…” Lộ Ánh Tịch không phủ nhận, chỉ ra vẻ ảo não, lại nói: “Là lỗi của Thần thiếp, xin Hoàng thượng thứ tội.”

“Hoàng hậu rất hứng thú với lãnh cung?” Hoàng đế không trách móc, chậm rãi nói: “Nếu Hoàng hậu hứng thú như vậy, chi bằng Trẫm cho phép riêng Hoàng hậu đến lãnh cung ở thử một thời gian?”

Nghe những lời này, Lộ Ánh Tịch buộc lòng phải đứng lên, quỳ một gối tạ tội: “Thần thiếp lỗ mãng, xin Hoàng thượng bỏ qua lần này.”

“Trẫm chỉ nói giỡn mà thôi, Hoàng hậu chớ sợ hãi.” Khóe môi hoàng đế nhếch môi cười bỡn cợt, đồng tử tỏ sáng nhạt, như suy nghĩ sâu xa lại như châm biếm.

Lộ Ánh Tịch không đứng dậy, cúi đầu dịu dàng nói: “Thần thiếp tò mò lãnh cung, thực ra là vì Hạ Quý phi. Hạ Quý phi bây giờ sức khỏe vẫn còn yếu, nếu phải đến Lương Thành hành cung, sợ là càng không tiện để tĩnh dưỡng.” Nàng khéo léo n