Phượng Tê Thần Cung

Phượng Tê Thần Cung

Tác giả: Khuynh Thân

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 322543

Bình chọn: 8.00/10/254 lượt.

mà thở dài, cũng là vì hắn mà cảm thán. Người đã từng có tình cảm đó, giờ đã lấy người khác. Mà giai nhân kia, chẳng biết hôm nay lưu lạc ở nơi nào?

Nàng chợt sâu sắc cảm nhận được, hắn và nàng quả là giống nhau, đều là người không được tự do. Có lẽ chính là bởi vì như vậy, hắn mới muốn tranh thủ đoạt quyền thế lớn hơn nữa và giang sơn kiên cố. Chỉ có như vậy, hắn mới ăn ngon ngủ yên, để cho mình có nhiều tự do hơn một chút.

Hai người cách nhau hai bước chân, yên lặng đối diện nhau, ánh mắt đều trong suốt phát ra thứ ánh sáng chói mắt, giống như đều có thể nhìn thấu lòng nhau.

Thế nhưng, mặc dù có thể nhìn thấu, thì làm sao? Hắn và nàng, đã định trước là kẻ địch của nhau.

Sau khi rời khỏi Phượng Tê cung, Hoàng đế tự giam mình trong Ngự thư phòng. Cửa sổ đóng chặt, căn phòng ảm đạm u ám, yên tĩnh đến nỗi ngay cả không khí cũng gần như ngừng lại.

Hắn ngồi ở sau bàn gỗ đàn hương, như đang ngồi thiền mà trầm tư suy nghĩ, không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt ẩn sâu nổi lên tia đau khổ khó hiểu.

Ngồi im rất lâu, hắn mới từ trên ghế đứng dậy, ngồi chồm hổm bên cạnh bàn, hai tay nhẹ nhàng lần mò viên gạch dưới bàn.

Chỉ nghe thấy tiếng cơ quan khởi động rất nhỏ, viên gạch lồi lên, hiện ra là một khoảng không vuông vức dưới nền điện, đặt trong đó đích thị là Quốc tỳ* Hòa Thị Bích**.

* Quốc tỳ: là ấn tín của đế vương, được xem là đại diện thân phận của Hoàng đế, dùng trong những việc quan trọng như phong vương tước, truyền ngôi, thay đổi triều đại…

**Hòa Thị Bích: là mỹ ngọc nổi tiếng của Trung Quốc, lưu truyền mấy trăm năm, là bảo vật vô giá.

Quốc tỳ khác với Ấn tỳ*. Quốc tỳ chỉ có công bố chiếu thư quan trọng mới dùng tới, như phong tước, truyền ngôi. Mà lúc này bên cạnh quốc tỳ trân quý, có một mộc trâm tầm thường lẳng lặng nằm bên.

*Ấn tỳ: tức ngọc tỷ, là vật dùng để ấn dấu làm tin, giống như con dấu, được dùng để phê duyệt tấu chương, hạ lệnh, chỉ dụ…

Hắn cầm cây mộc trâm ra, sau đó đóng cửa cơ quan lại.

Cây mộc trâm này, mới đúng là hắn tự tay làm thời niên thiếu.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cười khổ. Hắn đã không còn là chàng hoàng tử trẻ tuổi hăng hái phấn chấn của khi xưa. Mà “Nàng” cũng đã không còn là thiếu nữ đáng yêu, hồn nhiên xinh đẹp ngày trước.

Mọi thứ đều không thể quay trở lại, ngay cả việc nhớ lại dường như cũng trở nên thừa thãi.

Hắn còn nhớ rõ năm đó, một ngày trước khi đăng cơ mấy tháng, hắn cười nói với nàng: “Mặc dù tương lai hậu cung mỹ nhân thành đàn, nhưng chỉ có Hoàng hậu của ta mới xứng đáng cài lên tóc chiếc trâm này.”

Nàng nghiêng đầu cười thật tươi, trên gương mặt trắng nõn ửng hồng nhuộm vẻ thẹn thùng, xinh đẹp động lòng người.

Những lời hắn đã nói, cuối cùng cũng không thể thực hiện được. Mà nụ cười rạng rỡ trong veo của nàng, về sau cũng không nhìn thấy nữa.

Những hình ảnh của hồi ức tràn về trong suy nghĩ, sắc mặt anh tuấn của Hoàng đế càng thêm thâm trầm, tay phải thoáng dùng sức, chỉ nghe tiếng trâm cài tóc bằng gỗ vang lên một tiếng “rắc” giòn tan.

Bẻ gãy. Thật ra, nên sớm bẻ gãy mới phải.

Cây trâm gãy làm hai, trên thân trâm một đoạn có khắc “Tặng thê tử kết tóc của ta”, một đoạn khác chỉ khắc độc nhất một chữ, “Lăng”.

Cây trâm này và cây trâm tặng cho Lộ Ánh Tịch kia, gần như giống nhau như đúc, chỉ khác ở chỗ không có đặc biệt khắc tên. Hắn tự giễu nhếch môi, ánh mắt đột nhiên u ám. Năm ngón tay nắm chặt lại, bàn tay vận công, phá nát hoàn toàn, vụn gỗ nát bấy dần dần rơi xuống khe hở.

Không thể phủ nhận, hắn tặng cho Lộ Ánh Tịch cây mộc trâm đó, là có âm mưu không tốt. Nhưng cũng là tiến hành nghi thức vĩnh biệt đoạn hồi ức của chính mình.

Đã 7 năm rồi, “Nàng” trước sau cũng không có cách nào tha thứ cho những tổn thương mà hắn đã từng gây ra. Mà hắn, cũng không quên được sự tàn nhẫn dứt khoát của nàng lúc trước.

Một khi đã như vậy, đành để chuyện cũ theo gió bay xa, ai cũng đừng quay đầu lại.

Trong Phượng Tê Cung, Lộ Ánh Tịch đương nhiên không thể biết tâm tình phức tạp của Hoàng đế.

Lúc trời nhá nhem tối, nàng đến thăm tiểu công chúa. Lúc nào nàng cũng chọn khi tiểu công chúa ngủ mới đến thăm. Có lẽ bởi vì sự áy náy trong tiềm thức, nàng không dám nhìn vào ánh mắt của tiểu công chúa ngây thơ vô tội.

Đi hướng tẩm cung của tiểu công chúa, vừa khéo đi ngang qua cửa hông của Trai cung. Nàng ra hiệu cho dừng kiệu, vén rèm che lên, chăm chú nhìn kỹ chốc lát.

“Nương nương?” Cung nữ theo hầu Tiểu Nam đến gần rèm kiệu, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương có việc gì sao?”

Lộ Ánh Tịch thản nhiên thu lại ánh mắt, mỉm cười nói: “Bản cung gả vào Hoàng Triều lâu như vậy, thế nhưng chưa từng thấy qua vị Diêu Hiền phi kia”.

Tiểu Nam cúi đầu, cung kính trả lời: “Diêu Hiền phi thành tâm lễ Phật, không để ý thế sự, Hoàng thượng liền cho phép Hiền phi nương nương không cần vấn an các cung khác.”

Lộ Ánh Tịch gật đầu, thuận miệng hỏi: “Diêu Hiền phi dời đến Trai cung bao lâu rồi?”

Tiểu Nam bỏ xuống sự ngập ngừng, mới đáp: “Nếu nô tỳ nhớ không lầm, có lẽ đã sáu năm.”

Lộ Ánh Tịch trong lòng mơ hồ rung động, lại hỏi: “Trong bốn vị quý phi, nàng ta đúng là người vào cung s


Lamborghini Huracán LP 610-4 t