Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327254

Bình chọn: 9.00/10/725 lượt.

Thạch Kinh Tử nằm giữa những xác

chết. Xác nhiều lắm, có đến hàng ngàn chứ không ít. Hắn thấy thế giới

xung quanh hắn đảo lộn, quay cuồng, dường như điên khùng hết cả. Kiếp

người thật quá mong manh, chẳng khác gì chiếc lá thu, mặc cho gió đưa

đẩy.

Cũng như những xác chết bất động nằm kia, Thạch Kinh Tử phó mặc mưa nắng hành hạ. Chưa bao giờ hắn thấy yếu đến thế. Hắn tự hỏi không biết đã

nằm đây từ bao giờ, thử cất đầu lên nhưng cố lắm cũng chỉ khỏi mặt đất

được chừng non tấc.

Ruồi bay vo ve trên đầu. Thạch Kinh Tử định đưa tay xua nhưng không đủ

sức. Tay hắn cứng đơ, chỉ vài ngón là còn cử động. “Có lẽ mình nằm đây

khá lâu rồi. Chẳng biết bị thương ở những chỗ nào”, hắn thầm nghĩ.

Mây đen từng đám, thấp và nặng những đe dọa đuổi nhau trên bầu trời u

ám. Đêm trước, có trận mưa lớn đổ như trút lên đồng cỏ Sekigahara này,

bây giờ tuy quá ngọ nhưng thỉnh thoảng vẫn còn những giọt mưa lớn lộp

bộp rơi lên chiếc áo vải thô bết bùn và máu hắn đang mặc.

Cổ họng Thạch Kinh Tử khô rang. Mỗi lần thấy nước mưa rơi lên mặt, Thạch Kinh Tử há miệng hớp hớp những giọt mưa như con cá mắc cạn ngáp tìm

dưỡng khí. Hắn khoan khoái uống những giọt nước ngọt lịm, tưởng mình là

kẻ hấp hối đang được thân nhân thấm nước lên môi.

Đầu Thạch Kinh Tử nặng trĩu. Ý tưởng hắn mơ hồ, nhưng Thạch Kinh Tử cũng biết được phe hắn đã thua. Vào phút chót, Cổ Xích Anh bí mật phản chủ,

trở cờ thành ra cánh quân của hắn bị đánh tập hậu. Trận chiến kết thúc

mau chóng. Tôn Điền Tùng Cương, một sứ quân nổi tiếng mưu lược và thế

lực nhất vùng Edo, không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ trở thành sứ quân đầu

lĩnh.

Hình ảnh chị hắn và dân làng Miyamoto, một ngôi làng nhỏ miền sơn cước,

nơi hắn sinh trưởng, hiện ra bềnh bồng trong sương khói. “Có lẽ ta sắp

chết”, Thạch Kinh Tử tự nhủ. “Thì ra chết như thế này đây”. Nhưng Thạch

Kinh Tử chẳng mảy may buồn rầu hay sợ hãi. Hắn chỉ thấy yên bình, có cảm giác như đang bị lôi cuốn vào một cõi mông lung nào đó như đứa trẻ bị

mê hoặc khi nhìn ngọn lửa bập bùng cháy.

- Thạch Kinh Tử !

Tiếng gọi thình lình khiến Thạch Kinh Tử sực tỉnh. Hình ảnh dân làng và

chị hắn nhạt nhòa, biến mất. Như vừa từ cõi âm trở về, hắn nghe âm thanh quen thuộc lắm nhưng không rõ là ai.

- Thạch Kinh Tử ! Mày còn sống chứ ?

Nỗi vui mừng bỗng tràn ngập, Thạch Kinh Tử dường như vừa được tiếp thêm

sinh lực; vì giọng ấy chính là giọng Mãn Hà Chí, bạn chí thân cùng dự

trận Sekigahara với hắn.

- Mãn ... Mãn Hà Chí hả ?

- Ừ ! Thì ra ngươi cũng chưa chết !

Thạch Kinh Tử muốn hét thật to và cười thật lớn để tỏ nỗi vui mừng. Hắn

không chết ! Mà bạn hắn cũng không chết ! Thật không gì sung sướng cho

bằng, nhưng tiếng cười của hắn khàn khàn, vướng trong cổ họng, không ai

rõ là hắn cười hay hắn khóc.

Thạch Kinh Tử nghiêng đầu về phía Mãn Hà Chí, thấy bạn đang bò lại gần.

Hắn đưa tay ra nắm tay bạn. Qườ quạng mãi mới nắm được một ngón. Cử chỉ

này khiến hai đứa nhớ đến lúc còn nhỏ chơi với nhau thường ngoắc tay như thế mỗi khi có điều gì giao kết. Bất giác, trên bộ mặt nhem nhuốc bùn

đất của chúng, phát một nụ cười thỏa mãn.

- Có lẽ chỉ hai đứa mình sống sót.

- Có lẽ thế. Nhưng đừng mừng vội. Tao yếu quá.

Thạch Kinh Tử:

- Tao cũng thế. Nhưng không sao. Mình sẽ dìu nhau ra khỏi bãi này mới hy vọng.

Câu nói của hắn bị đứt quãng vì có tiếng đất chuyển lục ục như nước sôi.

- Nằm xuống ! Nằm xuống ! Chúng trở lại !

Một đoàn người ngựa đen ngòm phóng tới. Mãn Hà Chí kinh hãi định bò vào bụi trốn. Thạch Kinh Tử giữ tay gã lại.

- Chớ động đậy ! Giả chết đi. Đừng để chúng nghi mình còn sống. Nguy lắm !

Đoàn ngựa chiến to lớn rần rần qua mặt hai kẻ bại trận. Hàng trăm cặp

móng sắt sắc như dao bổ lên đám thây người rải rác khắp nơi. Hết đợt này đến đợt khác, toán kỵ binh phóng ào ào, bụi đất văng tứ tung, binh khí

chạm vào giáp sắt nghe rổn rảng.

Mãn Hà Chí dán mặt xuống cỏ, mắt nhắm nghiền, nhưng Thạch Kinh Tử vẫn mở mắt thao láo nhìn đoàn chiến mã chạy qua, gần đến nỗi hắn ngửi thấy cả

mùi mồ hôi ngựa.

Đoàn quân đi đã xa, hai đứa vẫn còn nằm yên chưa hết sợ. Lúc sau, đứa nọ đưa mắt nhìn đứa kia, không tin ở sự may mắn phi thường chúng vừa được

hưởng. Thật là kỳ diệu:

chúng không bị phát giác !

- Lại thoát lần nữa !

Mãn Hà Chí và Thạch Kinh Tử nắm chặt tay nhau, nụ cười vui mừng nở trên

cặp môi tím còn run rẩy vì xúc động. Giọng Mãn Hà Chí nghẹn ngào:

- Chắc có quý nhân phù hộ !

Trên cao, mây vần vũ. Bãi chiến trường vào một buổi chiều ảm đạm, thê

lương vô hạn. Hai kẻ chiến bại dìu nhau đứng dậy giữa những tiếng quạ

kêu, rẽ cỏ hướng về phía đồi xa chậm chạp bước. Thạch Kinh Tử hy vọng

khu rừng rậm hắn trông thấy trước mặt có thể tạm dùng làm nơi ẩn náu.

Đến chiều, tới được khu rừng, đói và mệt rã rời, cả hai nằm lăn ra ngủ,

chẳng nghĩ gì đến mà cũng không còn sức để đi tìm thức ăn và nước uống

nữa.

Hai ngày liền lang thang trong khe núi Ibuki, Mãn Hà Chí và Thạch Kinh

Tử đào rễ cây rừng và nhặt hạt dẻ sống để ăn. Sức khỏe của họ đã hồi

phục được đôi chút, các vết thương cũng bắt đầu lành nhưng Mãn Hà C


The Soda Pop