
ợu trong quan tài nữa.
Gương mặt lạnh như đá của người áo xám cũng lộ một nụ cười:
- Trong quan tài cũng là một nơi uống rượu tốt thật đấy.
- Ngươi có muốn thử không ?
- Tốt, tốt lắm.
Nửa thùng rượu rồi cũng uống xong, nhưng muốn tìm hai cỗ quan tài để nằm vào uống rượu, cũng không phải chuyện dễ.
Tửu lượng của Tiêu Thiếu Anh không tệ, nhưng tửu lượng có khá đến đâu, chỉ cần là Tiêu Thiếu Anh là một con người ... người cũng có lúc bị say.
Hiện tại mắt của y đã muốn lồi ra cái lưỡi cũng muốn lớn ra, y lẩm bẩm:
- Tiệm quan tài ở đâu ? Tại sao ngay cả một tiệm cũng không thấy đâu ?
Người áo xám nói:
- Muốn tìm quan tài, không cần nhất định phải lại tiệm quan tài.
Tiêu Thiếu Anh cười lớn nói:
- Không sai tí nào, muốn ăn thịt heo, không cần nhất định phải lại chuồng heo.
Y bỗng ngậm miệng lại không cười nữa, hạ giọng xuống hỏi:
- Ngươi biết ở đâu có quan tài không ?
Người áo xám nói:
- Chỗ nào có người chết, là chỗ đó có quan tài.
Tiêu Thiếu Anh còn hạ giọng thấp hơn:
- Ngươi biết ở đâu có người chết không ?
Người áo xám nói:
- Lão Hổ Lâu.
Tiêu Thiếu Anh lập tức gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, nơi đó vừa có người chết tức thời.
Vừa gật đầu xong, y lại lắc đầu nói:
- Vẫn còn không được.
Người áo xám hỏi:
- Tại sao lại không được vậy ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Nơi đó chỉ chết có một người, tối đa chỉ có một cỗ quan tài.
Người áo xám nói:
- Hai người đã uống rượu chung một bàn được, tại sao không ngồi chung trong quan tài được ?
Tiêu Thiếu Anh lại cười lớn lên:
- Không sai tí nào, hai người chúng ta không mập gì, dù có nằm xuống, cũng còn quá dư.
Kể giết người 2
Trong cái sân nhỏ phía sau Lão Hổ Lâu, quả có để một cỗ quan tài.
Quan tài mới tinh làm bằng gỗ thượng hạng, bốn bề đều dày chừng cả một thước.
Xem ra bà chủ quán này cũng là người có tình có nghĩa lắm, không hề vì người ta chết đi rồi mà quên tình cũ.
Nhưng người chết còn chưa đem vào hòm.
Tiệm đã lên đèn, trên lầu còn có ánh đèn, hiển nhiên còn có người trên lầu đang lo chuyện tang lễ.
Tiêu Thiếu Anh vỗ vỗ vào ván quan tài, lẩm bẩm:
- Quả là một cỗ quan tài thượng hạng, ta chết đi mà được cỗ quan tài này, thì cũng đã mãn nguyện lắm.
Người áo xám nói:
- Ngươi nhất định là sẽ được.
Tiêu Thiếu Anh hỏi:
- Tại sao ta nhất định sẽ được ?
Người áo xám nói:
- Bởi vì ngươi có bạn.
Tiêu Thiếu Anh cười lớn, tiếng cười vừa phát ra, bỗng lập tức ôm miệng lại:
- Hiện tại chúng ta còn chưa bắt đầu ưống rượu, nếu bị người ta phát hiện ra, không phải là mất cả hứng đi sao ?
Người áo xám nói:
- Vì vậy ngươi nên mau mau nhảy vào, mau mau uống đi thôi.
Tiêu Thiếu Anh hỏi:
- Còn ngươi ?
Người áo xám nói:
- Ta không gấp lắm.
Tiêu Thiếu Anh đã thò một chân vào rồi, bỗng rút ra, cười nói:
- Ngươi là khách, ta phải nhường khách vào trước.
Người áo xám nói:
- Đừng khách khí, mời ngươi vào trước đi.
Tiêu Thiếu Anh lại bật cười:
- Vào quan tài trước cũng chẳng phải hay gì hơn cho cam, có gì khách khí với không khách khí ?
Rốt cuộc, y cũng ôm thùng rượu, ngồi vào trước.
Người áo xám nhìn y, ánh mắt bỗng lộ ra một vẻ thật kỳ quái, y nói:
- Trong quan tài thế nào ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Thỏa thích quá chừng.
Người áo xám lạnh lùng nói:
- Vậy thì hiện tại cỗ quan tài này để cho ngươi đấy, ngươi nằm xuống đi.
Tiêu Thiếu Anh hình như còn nghe không hiểu ý của y muốn nói, cười hì hì:
- Còn chưa uống hết rượu, làm sao chết được ?
Người áo xám nói:
- Không chết được cũng phải chết.
Chữ “chết” cuối cùng vừa ra khỏi miệng, bàn tay của y đã nhanh như chớp xẹt, chém vào sau cổ của Tiêu Thiếu Anh.
Nhát chém đó hoàn toàn không có chút biến hóa, nhưng là một chiêu giết người !
Tiêu Thiếu Anh cho dù có tỉnh táo, cho dù chân tay có cử động theo ý mình, cũng chắc gì đã tránh được nhát chém đó.
Huống gì hiện tại y đã say mèm, đã ngồi cứng trong quan tài.
Trong quan tài dù gì cũng không rộng rãi lắm, muốn có chỗ để cử động cũng không được bao nhiêu ... người chết vốn không còn có nhu cầu phải hoạt động.
Người áo xám này lúc muốn giết người, còn để cho người ta tự mình chui vào quan tài rồi mới động thủ.
Không những y xuất thủ nhanh cực kỳ, cách thức y dùng cũng quá xảo diệu, thật tình, y có thể coi là một tay chuyên gia giết người.
Tiêu Thiếu Anh đã nhắm mắt lại.
Y gặp phải một người như vậy, trừ chuyện nhắm mắt chờ chết, còn làm được gì hơn.
Chỉ nghe “ba” lên một tiếng, có thứ gì đó đã bị đánh vỡ tan, máu tươi tung tóe ra.
Nhưng cái bị vỡ không phải là đầu của Tiêu Thiếu Anh, mà là thùng rượu, bắn tung tóe ra không phải là máu, mà là rượu.
Người áo xám chém một nhát nhanh như chớp đó, cũng chẳng biết ra làm sao, lại chém vào thùng rượu.
Tiêu Thiếu Anh thì vẫn còn chưa biết rõ là chuyện gì, cặp mắt nhìn trân trân cả nửa ngày mới lớn tiếng nói:
- Chúng ta đã đồng ý vào quan tài uống rượu, sao ngươi lại đập bể đi thùng rượu của ta ?
Người áo xám lạnh lùng nhìn y, hình như y nhìn không ra gã này rốt cuộc là hạng người như thế nào.
- Ngươi say rồi.
Tiêu Thiếu Anh càng tức giận hơn:
- Ai nói ta say rồi ? Ta còn tỉnh hơn hồ ly