Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thất Chủng Binh Khí 4 - Đa Tình Hoàn

Thất Chủng Binh Khí 4 - Đa Tình Hoàn

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 324184

Bình chọn: 7.5.00/10/418 lượt.

nh tha cho tôi lần này, tùy tiện anh muốn sao, tôi cũng chịu cả.

Tiêu Thiếu Anh cười lạt nói:

- Tôi cũng muốn tha cho cô, chỉ tiếc là cô nói gì, tôi không tin được ngay cả một chữ.

Quách Ngọc Nương hỏi:

- Phải sao thì anh mới chịu tin ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Trên bàn có giấy bút đó, chắc là cô biết viết chứ.

Quách Ngọc Nương hỏi:

- Anh muốn tôi viết gì ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Viết một bài thơ, tôi ngâm một câu, cô viết xuống một câu.

Quách Ngọc Nương nói:

- Anh không buông tôi ra, làm sao tôi viết được ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Cô còn có tay trái.

Quách Ngọc Nương thở ra nói:

- Tay trái tôi viết xấu lắm, nhưng nếu anh nhất định bắt tôi viết, tôi cũng không có cách gì hơn.

Tiêu Thiếu Anh lạnh lùng nói:

- Tốt nhất là cô mau mau viết, nếu viết chậm đi, e rằng cả đời sẽ không còn thấy cánh tay phải đâu nữa.

Quách Ngọc Nương cắn chặt môi nói:

- Tại sao anh còn chưa đọc lên ?

Tiêu Thiếu Anh đã bắt đầu đọc lên:

“Vốn thuộc Thanh Long hội Đến đây làm gian tế Nằm bên một lão ông Cười duyên trước ly rượu Song Hoàn đã hủ nát Nơi đây cũng không xa Ngày mồng chín tháng chín Ngày Đinh Hương hết thời.” Y đọc một câu, Quách Ngọc Nương viết xuống một câu.

Cô là một người đàn bà thông minh phi thường, mỹ lệ phi thường, hạng đàn bà như cô, khó nhẫn nại nhất, là đau đớn trên thân thể mình.

Tiêu Thiếu Anh đưa tờ giấy cô viết lại nhìn qua một lượt, y bỗng lớn tiếng gọi:

- Cát Thành !

Y biết bên ngoài nhất định có người đang đứng đó, y cũng biết Cát Thành và Quách Ngọc Nương nhất định có liên hệ gì đó không phải tầm thường.

Cát Thành vốn là người đàn ông rất cường tráng.

- Có mặt ...

Bên ngoài có người ứng tiếng bước vào. Người bước vào, quả nhiên là Cát Thành.

Tiêu Thiếu Anh lạnh lùng nói:

- Ngươi có muốn sống không vậy ?

Cát Thành gật gật đầu, mặt y đã hoàn toàn biến sắc hẳn.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Nếu ngươi còn muốn sống, mau mau đem tờ giấy này lại chỗ lão gia tử.

Cát Thành đi rất nhanh.

Quách Ngọc Nương nhìn y chạy ra, rồi lại nhìn nhìn Tiêu Thiếu Anh, cô bỗng bật cười.

Cô lắc đầu nói:

- Cái bài thơ này của anh, thật tình không được hay lắm.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Tôi đâu phải là Lý Bạch.

Quách Ngọc Nương nói:

- Chuyện này, anh làm cũng không hay lắm.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Sao ?

Quách Ngọc Nương nói:

- Thật tình tôi không ngờ anh làm chuyện gì buồn cười như vậy.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Chuyện này rất buồn cười ?

Quách Ngọc Nương cười lạt nói:

- Không những buồn cười, thật ra là buồn cười muốn chết luôn.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Muốn chết ai luôn ?

Quách Ngọc Nương nói:

- Dĩ nhiên là không phải là chết tôi, lão gia tử không phải là kẻ ngốc.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Ông ta vốn không ngốc tí nào.

Quách Ngọc Nương hỏi:

- Không lẽ anh nghĩ rằng ông ta thấy bài thơ đó, bèn tin ngay tôi là người của Thanh Long hội ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Không lẽ cô không phải sao ?

Quách Ngọc Nương lại thở ra nói:

- Bất kể tôi có hay không, hiện tại không còn quan hệ nữa rồi.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Tại sao vậy ?

Quách Ngọc Nương nói:

- Bởi vì anh đã làm một chuyện ngu xuẫn, vừa đáng thương vừa buồn cười.

Tiêu Thiếu Anh bỗng cười lên một tiếng nói:

- Chỉ bất quá, chuyện này quả là chết người thật.

Y không nói tiếp, Quách Ngọc Nương cũng không hỏi thêm, bọn họ đều nghe tiếng chân ngoài cửa.

Tiếng chân giống mèo, đạp trên lá khô, nhẹ như một cơn gió thoảng, lão gia tử rốt cuộc đã tới.

Gương mặt trắng bệch của Tiêu Thiếu Anh, bỗng chớp lên một màn hồng hừng phấn. Y biết tất cả mọi sự, hiện tại đều đã sắp đến hồi kết cuộc. Kết cuộc vốn do một tay y làm ra !

Thù Hận 1

Không có tiếng gõ cửa, cửa đã bị đẩy ra.

Cát Đình Hương chầm chậm bước vào, bước đến trước mặt Quách Ngọc Nương.

Hai nắm tay của lão nắm chặt lại, ánh mắt tựa như lưỡi đao đã tuốt ra khỏi vỏ, lão nhìn lom lom vào mặt Quách Ngọc Nương.

Quách Ngọc Nương thở ra một hơi nói:

- Ông đã đến rồi đấy, mau mau kêu y buông tay em ra.

Cát Đình Hương không hề mở miệng.

Lão đang nhìn y phục nhàu nát của cô, đầu tóc tán loạn của cô, ánh mắt bỗng tràn đầy vẻ bi thương và phẫn nộ.

Lão chầm chậm thò tay ra, mở tung bàn tay, bàn tay của lão đang đẫm đầy mồ hôi, và đang run rẩy.

Trong lòng bàn tay lão có một tờ giấy vò nát, lão bỗng hỏi:

- Đây có phải là của cô viết không ?

Quách Ngọc Nương cắn chặt răng nói:

- Y bắt em viết đấy, mỗi chữ đều vậy.

Cát Đình Hương nói:

- Dĩ nhiên là vậy.

Quách Ngọc Nương nói:

- Ông biết rồi sao ?

Cát Đình Hương lạnh lùng nói:

- Chẳng ai cam tâm tình nguyện viết xuống tội trạng của mình cả.

Quách Ngọc Nương nói:

- Nhưng những lời viết trên đó, đâu phải là ý của em đâu.

Cát Đình Hương nói:

- Ta chỉ hỏi cô, đây có phải là bút tích của cô không ?

Quách Ngọc Nương chỉ còn nước thừa nhận:

- Đúng vậy.

Cát Đình Hương bỗng cười lạt nói:

- Cô tự mình xem đi, đây có phải là bút tích của cùng một người ?

Lão ném đám giấy nhàu nát lại trước mặt Quách Ngọc Nương.

Quách Ngọc Nương mở ra, cô phát hiện ra có hai tờ giấy trong đó, một tờ là bài thơ lúc nãy, còn một tờ là một lá thơ.

Mồng chín tháng chín, kh