
hổng lồ cổ lão, làm cho cả sân trông có vẻ trang nghiêm rộng lớn.
Cánh cửa phía trước đại sảnh đóng lại, không thấy gì bên trong, chỉ có thể thấy phía trước tòa nhà hai cột trụ lớn hai người ôm không xuể, cao lên tận mây xanh.
Đến một nơi như thế này, người ta mới chân chính hiểu được cái lực lượng của phú quý và quyền thế, trong lòng bất giác phải lộ vẻ kính cẩn và úy phục.
Nhưng Dương Tranh hình như không thấy gì cả, không cảm giác gì cả. Bởi vì trong đầu y chỉ có một người, chỉ có một chuyện.
... Lữ Tố Văn còn đang ngồi trong gian nhà vừa tịch mịch vừa lạnh lẽo kia đợi y trở về, y nhất định phải sống sót trở về.
oo Gian phòng trắng như tuyết kia vẫn còn dáng vẻ tinh khiết yên lặng, làm như trước giờ chưa có chút máu tanh gì ô nhiễm vào.
Địch Thanh Lân vẫn còn ngồi xếp bằng trên chiếc bồ đoàn, y chỉ chiếc bồ đoàn đối diện nói với Dương Tranh:
- Mời ngồi.
Dương Tranh bèn ngồi xuống.
Dĩ nhiên y không ngờ rằng y đang ngồi trên chiếc bồ đoàn này cũng như đang ngồi trên miệng một con dã thú thời hồng hoang sơ khai, da thịt của y tùy lúc đều sẽ bị nó nuốt chửng vào, ngay cả một chút thịt xương cũng không còn thừa lại.
Địch Thanh Lân đưa ánh mắt thật kỳ quái nhìn y, phảng phất như rất có hứng thú với người này:
- Đây vốn là nơi luyện kiếm của ta, rất ít khi có khách lại đây, vì vậy ta không có thứ gì để khoản đãi ông.
Địch tiểu hầu hững hờ nói:
- Ta nghĩ chắc ông cũng không cần ta khoản đãi gì cả.
- Đúng vậy.
Giọng của Dương Tranh cũng rất lãnh đạm:
- Tôi vốn không phải là khách của ông.
Y nhìn thẳng vào mắt của Địch Thanh Lân, nhìn không nháy mắt:
- Tôi chỉ muốn hỏi ông, Tư Tư có phải đã chết rồi không ? Có phải bị Ông giết chết ? Tiền bảo tiêu có phải bị Vương Chấn Phi tráo ? Có phải y đã lại nơi đây ?
Địch Thanh Lân mỉm cười, y mỉm cười rồi lại thở ra:
- Ông có biết ta là ai không ? Ông có biết nơi đây là đâu không ? Sao ông dám nói vậy trước mặt ta ?
- Chính vì tôi hiểu ông là hạng người gì, tôi mới dám nói vậy.
- Sao ?
- Ông là một người siêu quần, mọi người đều cảm thấy vậy, chính ông nhất định cũng cho là vậy, cả đời ông, vĩnh viễn ở trên cao trên cao kia.
Dương Tranh nói:
- Chính vì ông là hạng người đó, tôi mới dám hỏi ông như vậy.
- Tại sao ?
- Bởi vì tôi biết ông nhất định sẽ không giấu diếm chối cãi gì trước mặt tôi.
Dương Tranh nói:
- Bởi vì ông chẳng coi tôi ra gì dưới mắt ông.
... Mục đích của nói dối, nếu không phải là làm vui lòng người khác, thì cũng là bảo vệ chính mình.
... Nếu một người chẳng coi người khác ra gì, họ sẽ không có lý do gì để nói dối, thì cần gì họ phải nói dối ?
Địch Thanh Lân chẳng hề thay đổi sắc mặt, y hỏi ngược lại Dương Tranh:
- Còn nếu ta chẳng nói gì cả thì sao ?
Dương Tranh trầm tư, một hồi thật lâu mới trả lời:
- Nếu như ông không nói, tôi chỉ còn nước phải bỏ đi.
- Tại sao phải bỏ đi ?
- Bởi vì tôi không có chứng cớ, đã không có chứng cớ, lại không có tang chứng.
Dương Tranh nói:
- Tôi không cách nào chứng minh được ông làm những chuyện đó, cũng không ai sẽ nghe tôi nói vậy mà đi xét tội của ông.
- Vì vậy ông chẳng làm gì được ta ?
- Đúng vậy.
- Nếu vậy ông lại đây làm gì ?
- Tôi cứ tưởng tôi có thể tìm ra được chứng cớ, ít ra cũng tìm được cách đối phó với ông.
Dương Tranh nói:
- Nhưng tôi đến đây rồi, tôi mới biết rằng mình đã lầm.
- Lầm chỗ nào ?
- Lầm ở chỗ tuy tôi không khinh thường ông, nhưng tôi vẫn còn không tránh khỏi đã khi dễ ông.
Dương Tranh nói:
- Thật tình ông "vĩ đại" quá, vĩ đại quá làm cho bao nhiêu chứng cớ đều bị chôn vùi đi, vĩ đại quá có thể chiếu bay hết những thứ làm cho ông bị bất lợi.
Thần sắc của y thật là thảm đạm:
- Hiện tại tôi đã phát giác ra, hạng người như ông, không phải là một người như tôi có thể đối phó được, trên đời này quả thật có những chuyện bất kỳ ai cũng chẳng làm gì được tới, không làm gì hơn được vậy.
Địch Thanh Lân lắng nghe y nói xong, gương mặt vẫn không một chút biểu tình, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Dương Tranh cũng giống như một người gỗ, y ngồi đó cả nửa ngày bỗng đứng dậy bước ra ngoài.
Địch Thanh Lân nhìn y bước ra, bước tới cửa, bỗng kêu y lại:
- Chờ một chút.
Dương Tranh chậm bước lại, bước tới trước vài bước rồi mới ngừng lại, y từ từ quay người lại đối diện với Địch Thanh Lân.
Địch Thanh Lân nhìn y, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười tàn bạo, giọng nói của y vẫn lãnh đạm:
- Ta có thể để ông đi, để người khác lại đối phó ông, đối phó với ông như một kẻ đạo tặc, tra vấn tiền bảo tiêu bị mất cướp.
Địch Thanh Lân nói:
- Bất kể ông biện bạch ra sao cũng chẳng có ai tin ông nói một chữ, ông chỉ có một con đường chết.
- Đúng vậy.
Dương Tranh nói:
- Đúng là như vậy, có rất nhiều chuyện cũng đều là như vậy.
- Nếu ta không muốn để cho ông đi, hiện tại sẽ không có một người như ông trên thế gian này.
Địch tiểu hầu nói.
Y lập tức chứng minh lời nói của y không phải là dọa nạt suông. Bởi vì bàn tay của y vừa hạ xuống, chiếc bồ đoàn đối diện với y lại chuyển qua một bên, trên mặt nhà lại lộ ra một lỗ hổng đen ngòm.
Dĩ nhiên là Dương Tranh nhịn kh