80s toys - Atari. I still have
Thất Chủng Binh Khí 7 - Quyền Đầu

Thất Chủng Binh Khí 7 - Quyền Đầu

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323762

Bình chọn: 9.5.00/10/376 lượt.

hển một hồi, rên rỉ nói :

- Người sói... người sói... đòi tiền... đòi mạng...

Y không trả lời vào câu hỏi, Tiểu Mã đành phải hỏi lại :

- Các ngươi tự dưng sao lên núi Lang Sơn làm gì?

Người này nói :

- Bởi vì... bởi vì... bởi vì... ta muốn làm thịt ngươi.

Y nói liên tiếp ba câu “bởi vì”, Tiểu Mã đang lắng tai nghe chăm chú.

Y chờ Tiểu Mã đang chăm chú nghe, trong lúc nói năm chữ “ta muốn làm thịt ngươi”, y cũng đồng thời xuất thủ.

Không những y xuất thủ, bảy người kia cũng đồng thời xuất thủ, bốn người đối phó một người, tám người đối phó hai người.

Người bị chặt cụt tay vốn là người một tay, người bị chặt cụt chân vốn là người một chân.

Máu vốn rất đỏ hồng, đỏ đến mức không còn giống máu.

Tám người đồng thời xuất thủ, tám người đều rất muốn một chiêu lập tức lấy mạng của bọn họ.

Tám người trên tay đều có vũ khí, bốn cây đao nhỏ, hai cây đoản đao, một cây Thiết Hộ Thủ có gai tua tủa, còn có một cây tiêu thương hiếm thấy trong chốn giang hồ.

Tiêu thương có nghĩa là mũi thương giống như mũi tiêu, và cũng là mũi tiêu rất giống mũi thương, vừa có thể cầm trong tay làm vũ khí, mà cũng có thể ném ra thành ám khí.

Binh khí họ dùng rất ngắn.

Một tấc ngắn một tấc hiểm.

Huống gì lúc bọn họ xuất thủ, là lúc đối phương tuyệt đối không thể nào ngờ được.

May mà Tiểu Mã còn có nắm tay.

Y đấm ra một quyền ngay chính giữa cái mũi chỗ nhăn nheo nhiều nhất của người đó, nắm tay còn lại cũng đấm ra một quyền vào cái mũi không có nhăn nheo của một người khác.

May mà y còn có chân.

Y đá một chân vào một người cụt tay dùng cây đoản đao. Đợi đến lúc gã cụt chân cầm cây tiêu thương đâm tới, cũng chính là lúc y nghe tiếng xương mũi hai người kia vỡ vụn.

Hai bàn tay y vỗ vào nhau, chặn đầu mũi thương lại, cặp mắt nhìn trừng trừng vào gã cụt chân. Y còn chưa kịp động thủ, đã nghe có mùi hôi thúi nồng nặc.

Cái gã cụt chân có bao nhiêu đồ thối tha chưa bài tiết ra, bây giờ sợ quá đều ra cả một đám.

Tiểu Mã không hề lo lắng cho Trương Lung Tử.

Trương Lung Tử lỗ tai điếc đặc còn hơn gỗ đá, nhưng tay chân lẹ làng còn hơn cả mèo.

Y đã nghe có tiếng xương vỡ vụn từ bốn người kia.

Vì vậy y chỉ trừng mắt nhìn gã cụt chân hỏi :

- Ngươi là người trên Lang Sơn?

Gã cụt chân lập tức gật đầu.

Tiểu Mã hỏi :

- Ngươi là sói ăn thịt người hay là sói quân tử?

Gã cụt chân nói :

- Tôi... tôi là sói quân tử...

Tiểu Mã cười nói :

- Hắn là quân tử con mẹ nó thật sao?

Y đang cười, nắm tay đã đấm vào chỗ không quân tử tý nào của cái vị quân tử đó.

Cái vị sói quân tử ấy không la lên được tiếng nào đã lịm người rũ xuống đất.

Tám người vốn đang nằm ngỗn ngang trên mặt đất bây giờ cũng đã nằm ngỗn ngang trên mặt đất.

Lần này ngã xuống rồi, dù cho Hoa Đà sống lại, cũng khó mà cứu bọn họ bò dậy.

Tiểu Mã nhìn Trương Lung Tử.

Trương Lung Tử nói :

- Xem ra hình như chúng ta bị gạt.

Tiểu Mã cười cười.

Trương Lung Tử nói :

- Có điều hiện tại, chân chính bị gạt lại là bọn họ.

Tiểu Mã cười lớn nói :

- Đấy không chừng bởi vì bọn chúng đều là quân tử.

Trương Lung Tử hỏi :

- Quân tử có phải là dễ bị người ta gạt hơn không?

Tiểu Mã nói :

- Quân tử thường thường thích người khác bị gạt.

Bọn họ đang cười, cười lớn.

Trên tảng đá thì ngay cả một tiếng động cũng không có.

Tiểu Mã ngưng bặt tiếng cười, Trương Lung Tử cũng cười hết nổi.

Đây chẳng qua chỉ là kế điệu hổ ly sơn... người dám nhảy xuống, ít ra so với người không nhảy xuống, lá gan có phần lớn hơn.

Nghề cao, người có gan lớn.

Người to gan, công phu thường thường rất giỏi.

Bọn họ nhảy xuống, những người còn lại trên tảng đá không chừng đã bị phải độc thủ.

Lần này Trương Lung Tử là người đầu tiên nhảy lên. Y quên không nổi cặp mắt của Hương Hương nhìn y lúc nãy.

Y vừa nhảy lên lập tức thấy ngay cặp mắt của Hương Hương.

Cặp mắt còn đang mở lớn, mở lớn ra, trong cặp mắt mỹ lệ đang mở lớn ra đó có một nét biểu tình thật kỳ dị.

Thân thể của bất cứ người nào, chỗ có biểu tình nhiều nhất thông thường đều là gương mặt.

Gương mặt của bất cứ người nào, chỗ có biểu tình nhiều nhất thông thường đều là cặp mắt.

Ánh mắt của bất cứ người nào, thông thường đều có nhiều thứ biểu tình, có lúc bi thương, có lúc hoan hỉ, có lúc lãnh đạm, có lúc sợ hãi.

Ánh mắt của Hương Hương lúc này đang chứa một biểu tình, nhất định không thể có ngôn ngữ gì hình dung ra được.

Bởi vì có một thanh đao đang kề vào cổ của cô.

Cô là một cô bé xinh đẹp nhỏ tuổi, cái cổ của cô trắng ngần, mềm mại, trơn láng. Cổ của cô rất nhỏ.

Thanh đao kề vào cổ của cô không nhỏ tý nào... thanh quỷ đầu đao nặng ba mươi bảy cân không thể nào nhỏ được, bàn tay cầm thanh đao lại càng thô bạo.

Trái tim của Trương Lung Tử chìm hẳn xuống.

Vật dĩ loại tụ.

Câu nói ấy có nghĩa là...

Rồng với rồng, gió với gió, vương bát đi với vương bát, bạn bè của đám chuột nhất định biết đào hang.

Tiểu Mã không phải là người tốt... Ít ra về một vài phương diện, y không phải người tốt.

Y thích đánh lộn, thích phá phách, y đánh lộn như người ta ăn cơm.

Trương Lung Tử là bạn của Tiểu Mã, chỉ trong một khoảnh khắc vừa rồi, y còn đánh