
ó thể lắc người đi thêm lần nữa.
Thường Vô Ý đâm nhát kiếm đó trật lất, Phi Vân Cước của Vô Thiệt Đồng Tử đã đá tới trước ngực y.
Trong chớp mắt, hai ngươi đã trao đổi với nhau hơn mười chiêu, hai bên đều đánh ra những chiêu sát thủ trí mệnh.
Trong lòng hai người đều biết rằng, nếu đã xáp vào rồi, nhất định sẽ có một người chắc chắn là chết.
Tiểu Mã xông tới lão già quét hoa.
Lão già nói :
- Ngươi là một tay hảo nam nhi, ta không muốn giết ngươi.
Tiểu Mã nói :
- Cám ơn, cám ơn!
Lão già nói :
- Ta cũng không thích giết người.
Tiểu Mã nói :
- Khách khí, khách khí!
Lão già hỏi :
- Ngươi nói gì vậy?
Tiểu Mã nói :
- Ban ngày thì ông ở nơi đây quét hoa, ban đêm ông đi đâu?
Lão già nói :
- Ngươi nói ta đi đâu?
Tiểu Mã nói :
- Đi giết người!
Y hững hờ nói tiếp :
- Không chừng ông không thích chính mình ra tay, nhưng ông thích nhìn người khác giết người.
... Sói đêm tấn công, những trận khổ chiến đẫm máu, một người thọt chân, đứng tuốt đằng xa trên một tảng đá.
Tiểu Mã nói :
- Ban ngày ông quét hoa, ban đêm ông đi giết người, ngày tháng đi qua không khỏi bận bịu quá, ông có mệt mỏi lắm không?
Lão già đã sa sầm nét mặt, lão lạnh lùng nói :
- Quét hoa và giết người đều là những thứ lạc thú, sao ta lại mệt mỏi được?
Tiểu Mã đồng ý, y nói :
- Nếu một người thích làm chuyện gì, chắc sẽ không thấy mệt mỏi tí nào.
Lão già hỏi :
- Người thích làm gì?
Tiểu Mã nói :
- Đập bể cái mũi của ông, một quyền đánh trật, còn có quyền thứ hai, đánh cho ba ngàn sáu trăm quyền, ta cũng chẳng thấy mệt mỏi.
Nói câu đó xong, y đã đánh ra bảy tám quyền.
Đánh xong bảy tám quyền, y mới phát hiện ra, thân pháp của lão già rất nhẹ nhàng phiêu hốt, muốn đánh trúng vào mũi của lão cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Tiểu Mã không sợ mệt.
Nhưng y không thể không lo lắng cho Lam Lan và bệnh nhân đang ngồi trong kiệu, bởi vì Linh Lung song kiếm đã xông lại, sói già Bốc Chiến còn đứng bên ngoài lược trận, y không thể nào phân thân ra đi cứu bọn họ.
Huống gì còn có hai hàng cung tiễn thủ!
Tiểu Mã cũng không sợ chết.
Đối với y, chuyện chân chính đáng sợ không phải là đối thủ bây giờ của mình, cũng không phải sói già Bốc Chiến và Linh Lung song kiếm, lại càng không phải hai hàng cung tiễn thủ kia.
Chân chính đáng sợ nhất chỉ có một người.
Châu Ngũ thái gia!
Chỉ có ông ta mới là chủ tể của Lang Sơn, cơ hồ có thể nói là một tay cao thủ đệ nhất mà cả đời Tiểu Mã từng gặp qua.
Khí công của ông ta đã đáng sợ rồi, cái âm trầm của ông ta lại càng đáng sợ.
... Các ngươi quả thật không hổ là bạn bè tốt với nhau, bất kể ra sao, ta cũng phải cho các ngươi được gặp nhau một lần trước đã.
Hiện tại Tiểu Mã rốt cuộc đã hiểu ra ý tứ câu nói của ông ta.
... Gặp nhau rồi thì sao?
... Chết!
Chết cũng có nhiều loại chết. Ông ta chọn chắc chắn là thứ tàn bạo nhất.
Từ lúc đầu, ông ta đã không có ý định thu nhận quyền đầu của Tiểu Mã, kiếm của Thường Vô Ý.
Từ lúc đầu, ông ta đã không có ý định để cho người nào trong bọn họ còn sống sót trở về.
Bệnh nhân vẫn còn ngồi trong kiệu, Lam Lan nãy giờ không hề rời khỏi chiếc kiệu nửa bước.
Cô thấy Linh Lung song kiếm đang bước về hướng chiếc kiệu.
Tiểu Mã đang liều mạng, Thường Vô Ý cũng đang liều mạng, vì cô và người em bệnh hoạn của cô liều mạng.
Nhưng hình như cô không thấy gì cả.
Cô còn đang cười rất mê hồn, giọng nói vẫn còn rất quyến rũ :
- Hai vị tiểu đệ đệ, các chú đã được bao nhiêu tuổi rồi?
Cô biết Linh Lung song kiếm nhất định sẽ không trả lời câu hỏi của cô, bởi vì châu nhai không muốn người khác đề cập đến tuổi tác của mình, bọn họ dĩ nhiên cũng không tự mình đi đề cập đến.
Cái trọng điểm của câu hỏi không nằm ở đó.
Vì vậy cô không đợi bọn họ mở miệng đã lập tức hỏi tiếp :
- Các chú có bao giờ thấy qua một người đàn bà chân chính mỹ lệ bao giờ chưa?
Không những vậy, còn trần truồng không mặc áo quần gì cả?
Linh Lung song kiếm không chừng đã thấy qua, không chừng chưa thấy qua.
Nhưng bọn họ rốt cuộc cũng là đàn ông.
Nếu có một người đàn bà chân chính mỹ lệ cởi sạch áo quần ra, bất cứ gã đàn ông nào cũng đều sẽ không từ chối nhìn.
Lam Lan bỗng hô :
- Hương Hương!
Hương Hương còn đang khóc.
Lam Lan hỏi :
- Em xem mình có phải là khó coi lắm không?
Hương Hương lắc đầu.
Lam Lan nói :
- Nếu vậy sao em còn không cho bọn họ xem thử?
Hương Hương tuy còn nước mắt lả chả, nhưng cô đã lẹ làng đứng lên, lẹ làng làm cho mình trần truồng ra.
Ở trong một tâm tình như vậy, động tác của cô dĩ nhiên không được đẹp lắm, nhưng thân hình của cô thật tình rất đẹp.
Cặp vú nhô lên rắn chắc, eo lưng nhỏ nhắn, cặp đùi thuôn dài, đều là những thứ không phải đàn ông thường thường được nhìn.
Lam Lan chính mình cũng đang thưởng thức, cô thở ra một hơi nhè nhẹ nói :
- Các chú thấy cô ta đẹp không?
Anh em Linh Lung cùng nói :
- Đẹp!
Lam Lan hỏi :
- Sao các chú còn không nhìn thêm tí nữa đi?
Anh em Linh Lung nói :
- Chúng ta muốn nhìn cô!
Lam Lan nhoẽn miệng cười nói :
- Ta đã là bà già rồi, có gì dễ coi đâu, nhưng nếu các chú nhất định muốn nhìn, ta...
Cô cúi đầu, c