hì nó mới chịu, hay gặp thằng thươn thẹo, thích dùng thủ đoạn, thì phảingọt nhạt với nó, tránh để nó phật ý, bọn tiểu nhân dễ hại người, nhưng nếu nóđòi hỏi quá đáng, thì cũng phải toang thẳng vào mặt nó, để nó biết rằng : khôngphải cái gì cũng lấn lướt được. Những loại như thế này, tốt nhất nên tránh,cùng cực lắm mới phải hợp tác với chúng nó. Tóm lại là, việc làm bang chủ hếtsức khó, không phải ngày một ngày hai mà có thể làm được. Nhưng Lã Vân biếtthừa, trong con mắt của những kẻ được gọi là tử tế, bọn chúng chỉ coi Ngài Hànnhư một thằng đầu trộm đuôi cướp, dù chúng nó không nói ra. Trưởng Lão Tổ Long,Không Không Đạo Nhân cũng chỉ coi Ngài Hàn như là một chỗ để thân quen, lâu lâucó thể nhờ vả, hoặc moi một ít tin tức về tình hình Tổ Long, chứ còn bảo bọn họtôn trọng Ngài á ? Đừng có nằm mơ !
Lã Vân thấy cũng nản lắm, có thểngười trong bang phái kính phục y vì tài năng và sự thông minh của y. Nhưngngười đời cũng chỉ coi y là một thằng vô lại , không hơn, người ta coi bangphái như một bọn du côn tập hợp nhau lại. Đôi lúc Lã Vân thấy quyết định ở lạiHàn Thuỷ là sai lầm, tài năng của y có thể phát triển hơn nữa, có thể tiến xahơn nữa. Tài năng của y có thể làm được nhiều chuyện hơn nữa kia, có thể nhưtham vọng của Ngài Hàn lắm chứ ?
Hay là rời bỏ Hàn Thuỷ đây ?
Không ! Thằng mất dạy ! Lã Vân tựchửi mình. Y đã không thể có được xác của cha mẹ đẻ đem về chôn ở Kiếm TiênThành, đó là bất hiếu. Dù chuyện đó không phải do lỗi của y, lại càng khôngphải y muốn thế, nhưng Lã Vân vẫn tự nguyền rủa mình là một đứa bất hiều khinghĩ về cha mẹ đẻ. Ngài Hàn đã dang tay đón y, cho y được sống, ngài như cha mẹđẻ của y. Bây giờ, Lã Vân muốn phản ngài sao ? Có thể với trí thông minh của y,y hoàn toàn đôi đầu được với ngài, nhưng như thế, y lại vừa là một thằng bấthiếu - chống lại cha mình, vừa là một thằng bất nghĩa - phản lại người đã cưumang mình.
Nhưng là một thằng đàn ông mà khôngthể làm gì cho đời sao ?
Chẳng lẽ cứ bó gối trong Hàn Thuỷsao ?
Lã Vân gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu,tránh để nó tiến xa hơn nữa.
Chân núi Đặng Lung Sơn, gió thổi vivu quanh tai. Lã Vân thấy hơi lành lạnh. Y tựa vào tảng đá sau lưng. Ngài Hànvà Lăng Khê bảo y đợi ở đây một chút, họ muốn lên trên đồi có chút chuyện.
Những người gia nhân đi theo cũngđang ngồi nghỉ. Họ là những người đã chịu ơn Ngài Hàn, họ thấy việc đi cùngngài tới Tổ Long Thành chẳng có gì khó nhọc lắm. Những người gia nhân trong HànGia chưa từng bao giờ phàn nàn rằng Ngài Hàn đối xử không tốt với họ, ngài dễgần, nói chuyện thoải mái, hơn nữa tất cả bọn họ đều được ngài cứu giúp tronglúc hoạn nạn. Vậy cho nên, sự thành kính của những người này đối với Ngài Hàncũng không có gì lạ.
-Cậu đã ăn gì chưa ?
Lã Vân ngẩng đầu lên, một người gianhân đưa cho y một chiếc bánh:
-Cậu ăn chút gì đi. Đường cũng khôngcòn xa nữa đâu, nhưng ăn chút gì đó cho lại sức, chúng ta đã đi suốt đêm rồi.
Lã Vân nhìn chiếc bánh, bằng bộtgạo, chẳng có gì khác, ăn nhạt toẹt. Tuy thế, y vẫn cầm lấy, chiếc bánh đãnguội ngắt.
-Cảm ơn.
Lã Vân nhìn cái giỏ trong tay ngườigia nhân, vẫn còn hai cái nữa. Y hỏi:
-Mọi người không ăn nữa sao ?
-Chúng tôi no rồi. Hai cái này đểphần Ngài Hàn và ông Lăng Khê.
Nói rồi người gia nhân đó đi ra chỗkhác.
Lã Vân nhìn theo, chiếc bánh đãnguội rồi, Ngài Hàn chắc cũng chẳng muốn ăn, bánh này chỉ dành cho những ngườinghèo, Lã Vân cá là những thằng nhóc trong gia đình giàu có chưa bao giờ từngăn.
Lã Vân cắn chiếc bánh.
Bánh đã nguội, nhưng sao vào bụng,Lã Vân lại thấy ấm lạ thường. Rất ngon và ngọt. Những món cao lương mĩ vị chẳngthể bằng cái bánh này. Y thấy mình trở lại bình thường, mọi suy nghĩ lợn cợntrong đầu y ban nãy đã biến đâu hết. Lã Vân thấy thư thái, cảm thấy mình nhưbao con người khác.
Lã Vân nhổm dậy, y đến chỗ nhữngngười gia nhân và bắt đầu nói chuyện với họ. Những câu chuyện thường nhật trongHàn Gia, thật là vui vẻ.
Lã Vân đã nghĩ lại.
Thế nào Ngài Hàn cũng sẽ ăn nhữngcái bánh đó và còn tấm tắc khen ngon nữa là đằng khác.
*
* *
Tấm gỗ đã sờn.
Những bông hoa đã mọc lên cạnh tấmgỗ,bãi cỏ phủ xanh mướt bên dưới.
Tay Ngài Hàn cầm vòng hoa huệ, ôngcẩn thận đặt nó lên tấm gỗ.
Lăng Khê đứng ở đằng sau, ông lặnglẽ nhìn tấm gỗ.
-Không có gì, chỉ có hoa… - Ngài Hànlặng lẽ nói.
-Nơi đây cũng đã có hoa rồi.
Lăng Khê ngửa mặt, mặt trời đã bắtđầu lên, từng ánh nắng chấp chới, soi xuống tấm gỗ.
-Ba tháng nữa mới đến ngày giỗ mà…
-Ừ…
-Lúc đó ông có tới đây nữa không ?
-Chắc chắn là có.
Ngài Hàn đứng dậy, rồi thở dài:
-Thôi, xuống đi.
Lăng Khê vẫn muốn ở lại đây thêm lúcnữa, tuy vậy, nên đi sớm, sắp tới Tổ Long Thành rồi.
Hai người đi xuống con đường mòndưới chân đồi.
Một bóng người xuất hiện.
Người này mặc bộ quần áo chùng, nhìntheo Ngài Hàn và Lăng Khê khá lâu. Rồi người đó quay lại với tấm gỗ, đặt dướinó một bó hoa huệ. Người này rờ tay lên tấm gỗ, những hàng chữ đã mục, tuy vậy,nó vẫn nổi lên một cách mờ nhạt. Người đó tự nói với bản thân mình:
-Đã lâu không gặp, đội trưởng.
…
Mũi tên bay vọt đi, luồng chân khínó kéo theo lảo đảo, mũi tên cắm