hấy cái tên QuỷNhân đó là hung thần của những chiến binh dùng phép thuật như Vũ Linh hay TiênThú chẳng hạn, thậm chí là cả Pháp Sư.Y suy nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ racách nào có thể trị được tốc độ của hắn.Các chiến binh dùng phép thuật phải mấtmột vài giây để thi triển thuật , mà một vài giây đối với những bọn Kiếm KháchÁm Sát như Hàn Phi hay tên Quỷ Nhân thì đó là cả vấn đề.Nháy mắt một cái đãkhông thấy hắn đâu, chưa kịp hoảng hốt thì đã “bay” rồi.Vũ Mang thì còn khả dĩđối đầu được nhưng muốn bắn chúng nó cũng khó, di chuyển nhanh thế liệu ngắm cóchính xác không hay chỉ tổ bắn phí tên ?
-Thôi-Ngài Hàn bảo Lã Vân- đưa taotới chỗ người đưa tin hôm qua đi !
Lã Vân thoáng thấy Ngài Hàn mỉmcười, y biết điều đó. Ngài tự hào về Hàn Phi, mà tự hào cũng đúng, Hàn Phi đãvượt qua những giới hạn của kiếm rồi.Và Lã Vân cảm thấy càng ngày Hàn Phi càngtiến tới cái trình độ của Ngài Hàn.
Dù sao thì Lã Vân cũng không phảinhìn người để ngẫm đến ta, y chỉ nhận xét về Hàn Phi thôi.Kiếm Khách và Pháp Sưlà 2 lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, liên quan gì chứ ? Vả lại, trình độ của mìnhđến đâu, Lã Vân biết rõ.”Dòng thuần thì phải khác chứ” , Lã Vân nhếch mép cười.
Đang đi thì gặp Hàn Vệ , Hàn Thanhvà Hàn Ngọc đang đi ngược lại.
-Chào bố !-Con bé Hàn Ngọc nhanhnhẩu.
-Ừ, bọn bay đi đâu vậy, ra luyệncông à ?
-Dạ vâng.
-Thế thì ra luôn đi, thằng Phi đangở đó.
Nói rồi Ngài Hàn đi thẳng.
3 anh em ra đến sân thấy Hàn Phiđang luyện kiếm ở đó.
-Chưa thấy ai cầm kiếm kỳ lạ như ônganh em cả !-Hàn Ngọc ngồi xuống một cái ghế đá.
-Vậy mày không biết là nó không thểcầm bình thường được sao ?-Hàn Vệ nói.
-Sao lại vậy ?
-Thê ông già không nói cho mày ngheà ?
Hàn Ngọc ngơ ngác:
-Không.
-Thật là, tao phải xem lại mày cóphải là em gái tao không mất !!!
-Vậy tức là sao hả anh ?-Hàn Ngọcquay ra hỏi Hàn Thanh.
-Lão Vệ nói đúng, anh phải xem lạiem có phải là em gái anh không mới được !
-Nói đi mà, em thực sự không biết !
Hàn Thanh và Hàn Vệ nhìn nhau, HànThanh thở dài rồi nói:
-Lão Phi bị tật ở tay.
-Sao lại bị tật ?
-Tại vì bố.
-Tức là thế nào?
-Hồi bé Hàn Phi có nghịch - Hàn Vệtiếp lời – lúc nó 5 tuổi,hồi đó mày còn đang ở dạng phát triển trong bụng bàgià, và một hôm bị ông già cho ăn đòn, ai dè ông già quật trúng vào tay nó, tínữa thì gãy xương, quật đúng 2 ngón tay trỏ.Vì chuyện này mà bà già giận ônggià tới mấy tuần liền.
-Bố chả lẽ ác vậy sao ? Anh chỉ nóiđùa !
-Thực ra là ổng lỡ tay, mà cái conranh này, mày đã bao giờ bị ăn đòn đâu mà biết ! Ông già chắc cũng chả muốn kểcho mày nghe đâu !
-Hứ, ai bảo các anh quậy cho lắmvào.Thế xong rồi sao nữa?
Đường kiếm của Hàn Phi kêu vun vúttrong không khí, những cành hoa gần đó lay động dữ dội.
-Đến lúc tập kiếm.-Hàn Vệ nóitiếp-Hôm đầu thì không làm sao, đến hôm thứ hai thì ngón tay trỏ của nó sưng vùlên, phải nghỉ mất mấy ngày.Về sau nó phải cầm ngược lại.Khi cầm xuôi, muốnđánh kiếm chính xác thì ngón tay trỏ phải giữ kiếm chắc, tay của nó bị tật rồinên không thể cầm chắc được.Còn nếu cầm ngược lại thì chỉ cần ngón tay cái vàcổ tay cử động linh hoạt là được.Vì vậy,Hàn Phi đã cầm theo kiểu ngược lại vàbởi cách cầm ấy nên nó chỉ sử dụng được dao găm và đoản kiếm mà thôi và trởthành một Kiếm Khách Ám Sát.
-Nhưng tại sao bây giờ anh ấy lạidùng trường kiếm, chẳng phải trường kiếm là vũ khí chuyên để tấn công trực tiếphay sao ?
-Thanh trường kiếm đó là quà sinhnhật của bố -Hàn Thanh trả lời- Ông già muốn Hàn Phi trở thành một Kiếm Kháchthực sự và không phải là Ám Sát nữa.Nhưng ông anh ngoan cố của chúng ta đãkhông nghe theo và sử dụng trường kiếm theo cách của ông ấy.Đến bây giờ trìnhđộ sử dụng kiếm của ông anh chúng ta khiến anh không biết trường kiếm dùng đểđánh chính diện hay để ám sát nữa.
-Nhưng em chưa từng thấy ai cầmngược kiếm bao giờ cả !
-Thế nên anh mày mới đặc biệt !-HànVệ nói.
-Nhưng theo em biết thì cầm trườngkiếm kiểu ấy chém không chính xác.Nếu như cầm xuôi thì khả năng lấy đà lớn,quãng đường kiếm chém cũng lớn vì vậy sát thương rất cao.Còn cầm kiểu này thìlấy đà phải sử dụng nửa thân người có tay cầm kiếm thì lực chém mới đủ mạnh, vảlại vì cầm ngược nên quãng đường mà kiếm chém ít hơn nhiều so với cầm xuôi.
-Chà chà -Hàn Thanh cười-Cô em tôilà một Kiếm Khách từ bao giờ thế ?
-Biết thế tao với mày là con gái cóphải hơn không Thanh, được ông già dạy dỗ thì sướng nhẩy !!!-Hàn Vệ nói.
-Thôi nào , các anh nói tiếp đi.
-Đúng, mày nói không sai-Hàn Vệ trảlời-Cầm ngược trường kiếm đúng là bất lợi nhưng không phải là không có ưu điểm.
-Ưu điểm gì ?
-Nếu cầm xuôi kiếm, thì đúng làquãng đường mà thanh kiếm chém được là rất lớn và sát thương rất cao.Nhưng nếumà chém hụt thì địch thủ đâm chính diện dễ như bỡn, tới lúc đó thì giơ tay ramà đỡ, hoặc thằng nào né được thì né .Cách cầm của Hàn Phi hay ở chỗ giả sử nócó chém hụt đi chăng nữa thì bởi vì quãng đường đi của kiếm có giới hạn, hơnnữa vì cầm ngược nên cổ tay chuyển kiếm về tư thế phòng thủ ngay lập tức, vàkiếm của nó là kiếm nhẹ nhất trong các kiếm mà tao từng gặp nên chuyện đó khôngkhó khăn gì với Hàn Phi cả.