thế gian, để rồi trở thành Thiên Đế, cái tênchỉ dành cho vị thần tối cao nhất tạo ra thế giới, hơn cả Thượng Đế. Đúng làcon người có những khả năng vô biên.
-Dù sao, sách vẫn là sách, nhiều thứchỉ là tao phách của cổ nhân mà thôi. – Hàn Vệ cười. - Suốt ngày ngồi chúi mũivào sách, rồi đem những thứ trong sách ra để loè bịp thiên hạ và nói khoác thìcả ngày không hết.
Hàn Phi cười.Hàn Vệ không hay đọcsách, nói đúng hơn cho đỡ văn hoa thì Hàn Vệ chẳng bao giờ đọc sách cả.Hàn Vệsống lăn lộn ở ngoài đường từ lúc bé. Và Hàn Phi hiểu rằng cuộc đời mới thật sựlà quyển sách lớn nhất, không có mở đầu và cũng chẳng có kết thúc.Hồi ấy, hắnvẫn tự hỏi rằng có thật là Ngài Hàn bỏ bê không quan tâm tới Hàn Vệ hay là ngàicố tình để Hàn Vệ sống ngoài đường phố ? Cái đó Hàn Phi chịu, nhưng hắn chắcchắn một điều là Hàn Vệ biết và hiểu rõ luật đời, mặc dù tính có hơi nóng. HànPhi nhớ hồi trước, Hàn Vệ đi chơi đêm về, Ngài Hàn cấm cửa không cho vào, thếlà Hàn Vệ phải ngủ lại ngoài đường.Chuyện Hàn Vệ đánh nhau với ai, gây gổ cáigì, thậm chí là chém người gây thương tích, Ngài Hàn không quan tâm, hay nóiđúng hơn là ông biết nhưng mặc đấy, để cho tự Hàn Vệ giải quyết.Thế cho nên nămmười sáu tuổi, Hàn Vệ bị bọn du đãng đánh hội đồng lúc đêm khuya, và đáng nhớnhất là cái lần Hàn Vệ bị một thằng Kiếm Khách mạnh hơn bắt quỳ xuống hôn cáigiầy của nó vì Hàn Vệ đánh thằng đàn em của thằng Kiếm Khách ấy. Hàn Vệ đánhkhông lại vì, còn non, và quá háo thắng. Có lẽ đó là cái lần nhục nhất mà HànVệ đã từng chịu đựng trong đời.
Và sau này Hàn phu nhân có nói lạicho Hàn Phi, hắn đã đúng.Ngài Hàn không phải không quan tâm tới Hàn Vệ, mà thậmchí ngài còn cử người theo dõi Hàn Vệ liên tục.Mọi hành động của Hàn Vệ, NgàiHàn biết hết.Nhưng ngài để cho Hàn Vệ tự quyết định cuộc sống của mình.Ngài tâmniệm rằng, những đứa con trai có bản lĩnh và thực sự có thể sống được trong mọihoàn cảnh thì nó phải tự suy nghĩ và quyết định lấy, chứ không phải là có ngườichỉ dẫn này nọ.Hàn phu nhân mặc dù xót con khi chứng kiến thằng nhóc Hàn Vệ,người lúc nào cũng thâm tím vì đánh nhau.Nhưng bà cũng theo ý chồng. Ngài Hànrất kính trọng bà, nhưng chuyện dạy con thì Ngài Hàn đã giao khoán là phải đểông dạy.Có thể người thiên hạ chê cười rằng ông không quan tâm tới con cái, cónhà mà lại để cho thằng nhóc suốt ngày lang bạt khắp chốn.Nhưng người ta nóithế nào, thì Ngài Hàn cũng chỉ cười xoà thôi.Chẳng ai hiểu, chỉ có Ngài Hàn vànhững ông bạn già của ngài hiểu rằng, đó chính là cách giáo dục trẻ con củangười Uất Hận Thành.Và Ngài Hàn không sai, Hàn Vệ lớn lên đã tự suy nghĩ được,mình cần phải làm gì, cần đối xử với mọi người như thế nào.Hàn Vệ đi theo conđường riêng của hắn, hắn không học kiếm, mà hắn học trọng binh.Câu đầu tiên HànVệ nói với Ngài Hàn là “ Con muốn tìm thầy”, Ngài Hàn đã hiểu đến lúc cho HànVệ trở thành một Kiếm Khách đích thực chứ không phải là một Kiếm Khách đườngphố.Ngài thấy Hàn Vệ đã đủ chín chắn để học, chứ không phải học rồi để đánhnhau.Và Hàn Vệ đã từng bước trở thành một Kiếm Khách mạnh nhất Kiếm Tiên Thành,mang cái biệt danh Hoả Trọng Đế, cái tên đủ làm những thằng lang bạt trong conphố nghèo Kiếm Tiên Thành khiếp sợ.Và cái tên ấy đủ khiến mọi kẻ trên giang hồbiết rằng, chớ có lôi thôi với Hàn Vệ, hoặc là yên lành, hoặc là có máu.NhưngHàn Vệ đã quá thừa sự khôn ngoan để biết rằng nên giữ mình, chớ có lấy chuyệnmình mạnh để uy hiếp người khác.Không thiếu những thằng ỷ lấy cái mạnh của mìnhđể bắt nạt thiên hạ và những thằng đó kiểu gì cũng có ngày bị người khác trịcho.Vì thế, gần một năm nay, Hàn Vệ đã cố gắng tập cho mình vào trong khuônphép, tránh chuyện giận quá mà mất khôn.
Nhưng Hàn Vệ lớn lên trên đường phố,nên tính cách của hắn cũng đường phố luôn thể.Hàn Vệ gần như là vô địch trongchuyện ăn nói thiếu văn hoá.Sống ngoài đường quen đã ảnh hưởng lên chuyện nóinăng của Hàn Vệ.Trước mặt Ngài Hàn và Hàn phu nhân, hắn vẫn nói năng lễ phép,nhưng trước mặt những đứa em, mọi câu nói năng bậy bạ và vô văn hoá, hắn cứtuôn ra tồng tộc.Hàn Ngọc là con bé lễ phép, gia giáo nhất nhà cũng bị ảnhhưởng đôi chút thì còn nói gì đến hai thằng em trai và đứa em nuôi suốt ngàytiếp xúc với ông anh cả yêu dấu.Và lối sống của đường phố cũng làm cho Hàn Vệtrở nên gan lỳ và nguy hiểm hơn. Đến bây giờ, Hàn Phi vẫn không biết cái thằngKiếm Khách làm nhục Hàn Vệ trước đây biến đâu, do sợ quá hay là bị Hàn Vệ chonằm ngủ dưới Kiếm Tiên Hồ rồi ?
-Thôi – Hàn Phi thở dài - Bọn BấtKiếp Viện không có thì giờ tới đây đâu.Mà có đến thì chúng nó cũng chẳng giảiquyết cái gì cả.
-Nên cẩn thận trước thì hơn, chúngnó mà kéo hết tới đây thì khó sống.
-Không đâu.Theo như ông già nói, thìcái thằng Quỷ Nhân gì đó, và thằng đấu với Hoả Thần Chúc Dung ấy, chúng nó hànhđộng một mình, không đi theo hội.Vì vậy, sẽ không có chuyện chúng nó kéo đàntới đây được.
-Ừ, cũng phải.
-Vả lại, chúng nó đánh sập cái NgưThôn, tức là chúng nó phải biết mình đang dây vào ai.Bất Kiếp Viện tự biết mìnhmạnh, nhưng chúng nó cũng không thích cái chuyện đánh nhau với ta.Chúng nó đánhNgư Thôn, có lẽ vì tìm ki