Polaroid
Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328375

Bình chọn: 8.5.00/10/837 lượt.

hông chịu theo học minh sư chắc là bởi vì gã ám sư của ngươi không chịu. Để ta bẻ cổ tên sư phụ chó chết kia trước, ngươi không có sư phụ, không thể không bái ta làm thầy, ý kiến đó cao minh hết nước nói.

Y còn đang tự mèo khen mèo dài đuôi, Đoàn Dự đã dẫn một người vào, vừa thấy mặt ai nấy cười sằng sặc. Người đó đầu đội tiểu mạo, thân mặc trường bào, râu cá chốt loe hoe vàng ệch, đôi mắt lờ đờ đỏ ngầu, so vai rụt cổ, hình dáng thật là bệ rạc. Ngọc Hư tản nhân cả bọn nhận ra y là Hoắc tiên sinh, một trong đám thủ hạ của người quản phủ. Người này suốt ngày lờ đờ, ngủ chẳng ra ngủ, thức chẳng ra thức, chỉ thích lê la bài bạc với đám đầy tớ trong vương phủ. Lúc này y nửa say nửa tỉnh, áo quần đầy dầu mỡ, bị Đoàn Dự nắm tay lôi lên, khép nép rụt rè không dám vào. Y vừa đến hoa sảnh vội vàng quì xuống khấu đầu bái kiến Bảo Định Đế và hoàng hậu. Bảo Định Đế không biết y là ai chỉ nói:

-Miễn lễ!

Đoàn Dự cầm tay Hoắc tiên sinh quay sang nói với Nam Hải Ngạc Thần:

-Nhạc lão tam, trong số các vị sư tôn, vị sư phụ này võ công kém nhất, ngươi phải thắng được ông ta đã rồi hãy nói chuyện tỉ võ với các vị sư phụ khác.

Nam Hải Ngạc Thần hầm hè nói:

-Trong ba chiêu mà Nhạc lão nhị này không đánh cho y gãy gối tối mặt thì ta sẽ lạy ngươi làm thầy.

Đoàn Dự ánh mắt lóe lên một tia hi vọng nói:

-Ngươi nói có thật chăng? Nam tử hán đại trượng phu nói ra mà không giữ lời, thì là đồ rùa đen, là quân đê tiện.

Nam Hải Ngạc Thần kêu lên:

-Lại đây! Lại đây! Lại đây!

Đoàn Dự nói:

-Nếu chỉ đánh ba chiêu thì chẳng cần phải sư phụ ta ra tay, để ta tiếp ngươi ba chiêu cũng được rồi.

Nam Hải Ngạc Thần nghe Vân Trung Hạc báo tin, lật đật chạy tới Trấn Nam Vương phủ quyết ý bắt cho bằng được Đoàn Dự để làm truyền nhân phái Nam Hải nhưng sau khi đối chưởng với Đoàn Chính Thuần rồi cũng hơi ngán ngẩm. Y thấy cao thủ đông đảo vây quanh thế này, muốn bắt Đoàn Dự đem đi quả không phải dễ, chỉ riêng cha của đứa học trò này, xem ra cũng đánh không lại, nay nghe Đoàn Dự tự nguyện động thủ với mình, thật mừng không để đâu cho hết. Y chỉ ra tay là bắt được chàng ngay, lúc đó bọn Đoàn Chính Thuần dù võ công cao cường đến đâu thì cũng phải chịp lép một bề không dám chống cự đành giương mắt nhìn mình xách tên học trò đi, bèn nói:

-Hay lắm, ngươi ra đây đỡ ta ba chiêu, ta không dùng nội lực, quyết không đả thương ngươi đâu.

Đoàn Dự đáp:

-Hai người mình phải nói rõ trước, trong vòng ba chiêu ngươi không đánh ngã được ta thì sẽ ra thế nào?

Nam Hải Ngạc Thần cười ha hả, y biết Đoàn Dự chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, chẳng nói gì ba chiêu, chỉ sợ nửa chiêu cũng không chịu nổi bèn nói:

-Trong ba chiêu nếu không đánh ngã được ngươi, ta sẽ lạy ngươi làm thầy.

Đoàn Dự cười nói:

-Ở đây ai cũng nghe thấy cả, liệu ngươi có tính bài chây hay không?

Nam Hải Ngạc Thần giận dữ đáp:

-Nhạc lão nhị này xưa nay nói ra một là một, hai là hai.

Đoàn Dự nói:

-Nhạc lão tam!

Nam Hải Ngạc Thần cãi:

-Nhạc lão nhị!

Đoàn Dự lại nói:

-Nhạc lão tam!

Nam Hải Ngạc Thần nói:

-Mau lại đây động thủ, nói lảm nhảm cái đếch gì nữa?

Đoàn Dự tiến lên hai bước, đứng đối diện với y.

Những người trong sảnh từ Bảo Định Đế, hoàng hậu trở xuống trừ Mộc Uyển Thanh, ai nấy đều biết Đoàn Dự từ nhỏ đến lớn vốn thích văn chương ghét võ nghệ. Chàng trước nay chưa từng học võ công, mới đây vì Bảo Định Đế và Đoàn Chính Thuần ép học võ nên mới bỏ nhà ra đi, không nói gì ra tay đấu với một cao thủ hạng nhất mà ngay cả một vệ sĩ hay một người lính quèn cũng không thể nào địch lại.

Lúc đầu mọi người tưởng chàng cố ý chọc ghẹo gã ngốc nghếch này thế nhưng tới đây xem ra quả thực muốn cùng y giao đấu. Mặc dầu Nam Hải Ngạc Thần một lòng một dạ muốn thu chàng làm đồ đệ ắt không làm hại tính mạng nhưng y là người tính tình hung hăng, man dã, nhỡ khi cuồng tính phát tác, cái thân cành vàng lá ngọc của Đoàn Dự sao có thể khinh thị mạo hiểm được?

Ngọc Hư tản nhân là người đầu tiên lên tiếng ngăn con lại:

-Dự nhi không được phá rối, một gã sơn dã thất phu như y, việc gì phải dài dòng.

Hoàng hậu liền truyền lệnh:

-Thiện Xiển Hầu mau hạ lệnh bắt tên cuồng đồ này.

Thiện Xiển Hầu khom lưng đáp:

-Thần Cao Thăng Thái tiếp chỉ.

Ông ta quay lại quát lớn:

-Chử Vạn Lý, Cổ Đốc Thành, Phó Tư Qui, Chu Đan Thần bốn người nghe lệnh: Nương nương có chỉ dụ bắt ngay gã cuồng đồ phạm giá này.

Bọn Chử Vạn Lý tất cả khom lưng đồng thanh đáp lời:

-Thần tiếp chỉ.

Nam Hải Ngạc Thần thấy mọi người sắp sửa xông lên tấn công mình, quát lớn:

-Chúng bay tất cả cùng xông lên đi, lão tử có sợ đếch gì. Hai người là hoàng đế, hoàng hậu phải không? Cùng xông lên nốt cũng không sao.

Đoàn Dự vội xua tay nói:

-Khoan đã, khoan đã, để ta tỉ thí với y ba chiêu rồi tính sau.

Bảo Định Đế biết đứa cháu mình hành sự trước nay vốn khác người, xem chừng bên trong còn có cơ mưu gì, vả lại Nam Hải Ngạc Thần cũng không muốn hại đến tính mạng y, lại có hai anh em mình cùng Thiện Xiển Hầu ở bên cạnh hẳn không có gì đáng ngại bèn nói:

-Mọi người ngừng tay, để cho gã cuồng đồ này lãnh giáo cao chiêu của tiểu vương tử