Old school Swatch Watches
Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328232

Bình chọn: 8.00/10/823 lượt.

chung quanh nơi Đoàn Dự trúng tên để cho máu độc tạm thời không chạy vào tim, tay ngoặt lại, nghe cách một tiếng đã bẻ sái khớp tay phải của Mộc Uyển Thanh, để nàng không còn có thể bắn tiếp rồi mới giải khai huyệt đạo cho nàng, hầm hầm quát:

-Mau đưa giải dược ra đây.

Mộc Uyển Thanh run rẩy nói:

-Tiện thiếp chỉ muốn giết Đao Bạch Phượng, không muốn hại Đoàn lang.

Nàng thấy tay phải đau nhói nhưng cố gượng thò tay trái vào bọc lấy ra hai bình giải dược nói:

-Thuốc đỏ uống, thuốc trắng thoa, mau mau, chậm trễ cứu không được.

Đao Bạch Phượng thấy tấm chân tình của nàng đối với Đoàn Dự quả từ tâm khảm, đã đoán được phần nào nguyên do, giơ tay đoạt lấy thuốc giải, lấy ra hai viên thuốc đỏ nhét vào mồm con, còn thuốc trắng là bột, bà ta bèn cầm đuôi tên nhẹ nhàng rút hai mũi đoản tiễn ra, sau đó mới đắp thuốc vào. Mộc Uyển Thanh nói:

-Tạ trời tạ đất, chàng ... tính mệnh chàng không có gì đáng ngại, có điều tôi ... tôi...

Ba người hết sức hốt hoảng, có ai biết đâu Đoàn Dự đã ăn phải con Mãng Cổ Chu Cáp là vạn độc chi vương rồi, các loại độc không thể nào xâm nhập, chất độc trên mũi tên của Mộc Uyển Thanh không làm gì được chàng, dù không uống giải dược cũng chẳng hề hấn. Có điều chàng trúng phải tên độc thấy ngực đau nhói, ai nấy trúng phải chết liền chàng đã thấy nên tưởng mình phen này thể nào cũng chết nên kinh hoảng quá liền ngất đi trong lòng mẹ.

Vợ chồng Đoàn Chính Thuần chăm chăm nhìn vết thương, thấy máu chảy ra từ đen sang tía, từ tía sang đỏ, cùng thở phào ra biết rằng mạng con mình không đến nỗi nào. Đao Bạch Phượng bồng con lên, đem vào phòng riêng của chàng, đắp chăn xong cầm tay xem mạch, thấy nhảy đều đặn có sức, không có vẻ gì yếu ớt, trong bụng vui mừng nhưng cũng không khỏi lạ lùng nên vội quay về noãn các. Đoàn Chính Thuần hỏi:

-Không đáng ngại chứ?

Đao Bạch Phượng không trả lời, quay sang Mộc Uyển Thanh:

-Ngươi về nói với Tu La Đao Tần Hồng Miên rằng ...

Đoàn Chính Thuần nghe nói đến Tu La Đao Tần Hồng Miên, sắc mặt biến hẳn lắp bắp:

-Bà ... bà ...

Đao Bạch Phượng không ngó ngàng đến chồng, vẫn nói tiếp với Mộc Uyển Thanh:

-Ngươi nói với bà ta rằng nếu muốn giết ta thì nên quang minh chính đại đến đây, cái trò cắn trộm chỉ làm cho người ta cười vẹo quai hàm thôi!

Mộc Uyển Thanh đáp:

-Nhưng tiểu nữ đâu có biết Tu La Đao Tần Hồng Miên là ai?

Đao Bạch Phượng lạ lùng:

-Thế thì ai sai ngươi đến đây giết ta?

Mộc Uyển Thanh đáp:

-Đó là sư phụ của thiếp. Sư phụ sai tiểu nữ đi giết hai người. Người thứ nhất là phu nhân, bà ấy nói trên bàn tay bà có cái bớt son, tên là Đao Bạch Phượng, là gái Bãi Di, tướng mạo thật xinh đẹp, dùng nhuyễn tiên làm binh khí. Sư phụ nào có ... nào có nói bà ăn mặc theo lối đạo cô. Tiểu nữ thấy bà sử dụng phất trần, lại tên là Ngọc Hư tản nhân, đâu có ngờ đó là người sư phụ tiểu nữ muốn giết ... cũng đâu ngờ bà lại là mẹ của Đoàn lang.

Nàng nói tới đây nước mắt ròng ròng chảy xuống. Đao Bạch Phượng hỏi thêm:

-Sư phụ ngươi còn sai ngươi đi giết một người nữa, có phải là Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo hay không?

Mộc Uyển Thanh đáp:

-Không! Không! Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo là sư thúc của thiếp. Chính bà ta sai người đưa thư tới sư phụ thiếp, nói rằng hai người đàn bà làm khổ đời sư phụ, thù không thể không báo ...

Đao Bạch Phượng kêu lên:

-À, phải rồi! Còn người kia họ Vương đang ở Tô Châu, phải không?

Mộc Uyển Thanh ngạc nhiên hỏi lại:

-Đúng đó! Sao phu nhân lại biết? Thiếp cùng với sư phụ đến đó giết bà ta trước nhưng người đàn bà khốn kiếp đó tay chân đầy tớ thật đông, nơi ở lại thật lạ lùng, thiếp chưa từng gặp mặt, ngược lại bị đám thủ hạ mụ ta đuổi đến tận Đại Lý.

Đoàn Chính Thuần cúi đầu lắng tai nghe, khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh. Trên má Đao Bạch Phượng đột nhiên một dòng lệ rơi xuống, quay sang Đoàn Chính Thuần:

-Mong ông ráng chăm lo cho Dự nhi. Tôi ... tôi đi đây.

Đoàn Chính Thuần vội ngăn lại:

-Phượng Hoàng nhi, tất cả đều là chuyện quá khứ, nàng để trong lòng làm gì?

Đao Bạch Phượng ai oán đáp:

-Ông không để trong lòng, tôi cũng không để trong lòng nhưng người ta để trong lòng.

Đột nhiên phi thân nhảy lên, theo cửa sổ vọt ra ngoài. Đoàn Chính Thuần giơ tay nắm lấy tay áo, Đao Bạch Phượng quay lại múa chưởng đánh luôn vào mặt ông. Đoàn Chính Thuần nghiêng đầu né tránh, nghe soẹt một tiếng, tay áo bà ta đã bị xé rách một nửa. Đao Bạch Phượng quay đầu lại giận dữ nói:

-Ông muốn động võ chăng?

Đoàn Chính Thuần hạ giọng:

-Phượng Hoàng nhi, nàng ...

Đao Bạch Phượng hai chân nhún một cái, nhảy lên mái nhà đối diện, nhô lên hụp xuống vài cái đã cách xa mươi trượng rồi. Xa xa có tiếng Chử Vạn Lý quát lên:

-Ai đó?

Đao Bạch Phượng đáp:

-Ta đây!

Chử Vạn Lý nói:

-Ồ, thì ra Vương Phi ...

Sau đó không nghe gì thêm chắc bà ta đi đã xa rồi.

Đoàn Chính Thuần đứng lặng đi hồi lâu, thở dài một tiếng quay lại noãn các, thấy mặt Mộc Uyển Thanh trắng bệch, nhưng chưa bỏ đi. Đoàn Chính Thuần đi đến gần cô ta hai tay cầm lấy cánh tay phải, nghe cắc một tiếng đã tiếp lại khớp xương. Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: "Ta bắn tên độc vào vợ ông ta, không biết