c đến nước này cũng không biết đề phòng".
Đoàn Chính Thuần nói:
-Cao hiền đệ nội thương chưa khỏi, mau về phòng nghỉ ngơi. Vạn Lý, ngươi tất lãnh binh lính canh gác các nơi.
Cao Thăng Thái và Chử Vạn Lý cùng khom lưng đáp lời. Đoàn Chính Thuần cắp hai người đàn bà quay trở vào noãn các, gọi đầu bếp thị tì bày tiệc rượu, sắp dọn chén bát. Sau khi đầy tớ đã lui ra, Đoàn Chính Thuần liền điểm những huyệt Hoàn Khiêu, Khúc Tuyền trên đùi nhị nữ để họ không thể nào chạy trốn được, sau đó mới hề hề vỗ lưng giải huyệt Chương Môn. Tần Hồng Miên kêu lên:
-Đoàn Chính Thuần, ngươi ... ngươi còn định hiếp đáp ta ...
Đoàn Chính Thuần quay lại, chắp tay vái hai người một cái thật sâu nói:
-Quả là đắc tội, ta xin bồi lễ trước.
Tần Hồng Miên giận dữ đáp:
-Ai cần ngươi xin lỗi? Mau thả bọn ta ra.
Đoàn Chính Thuần nói:
-Ba người chúng ta hơn một chục năm qua không gặp nhau, hôm nay trùng phùng, có biết bao nhiêu điều muốn chia xẻ. Hồng Miên, sao tính nàng vẫn còn nóng nảy thế? Bảo Bảo, nàng càng ngày càng xinh đẹp, so với hồi đó xem ra còn trẻ hơn.
Chung phu nhân chưa kịp trả lời, Tần Hồng Miên đã nổi cáu:
-Ngươi thả ta ra đi. Sư muội ta thì ngày càng trẻ ra, còn ta thì càng ngày càng xấu, thế ngươi còn muốn gặp mụ già xấu xí này làm gì?
Đoàn Chính Thuần thở dài:
-Hồng Miên, nàng thử soi gương mà xem, nếu như nàng là một mụ già xấu xí thì khi viết văn tả một tuyệt sắc giai nhân sẽ viết là:
Bà già xấu xí làm sao,
Chim sa cá lặn dễ đâu sánh bằng.
Tần Hồng Miên nhịn không nổi cười khúc khích, đang định dậm chân, nhưng thấy đùi tê dại, không thể nào cử động được, hờn dỗi nói:
-Ai thèm đùa cợt với ông? Cười nói cợt nhả còn gì là thể thống vương gia nữa?
Dưới ánh đèn lung linh, Đoàn Chính Thuần thấy bà ta phụng phịu, nhớ đến năm xưa đêm nào hai người gần gũi, trong lòng không khỏi xốn xang, tiến đến ghé môi hôn lên má người tình cũ một cái. Tần Hồng Miên nửa thân trên cử động được, tay trái liền quạt một cái tặng ngay cho ông ta một cái bạt tai thật kêu. Đoàn Chính Thuần nếu như muốn né tránh thật chẳng có gì khó khăn, nhưng cố ý để cho nàng đánh một chưởng, ghé bên tai nói nhỏ:
Để anh chết dưới chân nàng,
Dẫu cho thành quỉ lại càng phong lưu.
Tần Hồng Miên toàn thân run rẩy, nước mắt đầm đìa, khóc rấm rứt, vừa khóc vừa nói:
-Chàng ... chàng lại ghẹo thiếp nữa rồi.
Thì ra năm xưa Tần Hồng Miên một đôi Tu La Đao hoành hành giang hồ, cho nên có cái ngoại hiệu là Tu La Đao, đêm đó thất thân với Đoàn Chính Thuần xong, ông ta bèn hôn lên má, nàng giơ tay tát yêu chàng một cái, Đoàn Chính Thuần cũng đọc hai câu này. Mười tám năm qua, hai câu "Tu La Đao hạ tử, Cố quỉ dã phong lưu" văng vẳng trong đầu nàng không biết bao nhiêu nghìn vạn lần, bây giờ lại nghe chính người tình thốt ra, trong lòng Tần Hồng Miên vừa vui sướng, vừa phẫn nộ, vừa ngọt ngào, vừa đắng cay, ngổn ngang trăm mối.
Chung phu nhân hạ giọng nói nhỏ:
-Sư tỉ, gã này chỉ giỏi mật ngọt chết ruồi, khéo làm người khác vui lòng, chị đừng tin y nữa.
Đoàn Chính Thuần đi đến bên cạnh Chung phu nhân, cười nói:
-Bảo Bảo, để ta "mi" nàng một cái, có chịu không nào?
Chung phu nhân nghiêm giọng đáp:
-Ta là gái có chồng, quyết không làm hủy hoại thanh danh của chồng ta. Ngươi chỉ động đến người ta, ta lập tức cắn lưỡi, chết ngay trước mặt ngươi.
Đoàn Chính Thuần thấy bà ta thần sắc cương quyết, nói như chém đinh chặt sắt, không dám sàm sỡ, hỏi lại:
-Bảo Bảo, nàng lấy người đó là hạng người như thế nào?
Chung phu nhân đáp:
-Chồng ta hình dạng xấu xí, tính nết lạ lùng, võ công cũng không bằng ngươi, tài hoa cũng kém, không được vinh hoa phú quí như ngươi. Thế nhưng y một lòng một dạ đối với ta, ta cũng một lòng một dạ với y. Nếu như ta có nửa phần không phải, thì xin trời tru đất diệt Cam Bảo Bảo này, vạn kiếp chẳng được siêu sinh. Để ta nói cho ngươi biết, ta cùng chồng ta ở một nơi gọi là Vạn Kiếp Cốc, cái tên đó cũng là vì lời thề độc đó mà ra.
Đoàn Chính Thuần dâng lên một nỗi kính trọng, không dám nhắc đến tình cũ nghĩa xưa, miệng tuy không nói ra nhưng thấy Cam Bảo Bảo khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp như ngày nào, đôi môi đỏ thắm cong cong, trong lòng làm sao quên được chuyện ngày trước? Ông nghe nàng tiết liệt đối với chồng, lòng không khỏi xót xa, thở dài một tiếng nói:
-Bảo Bảo, ta thật không may, không được nàng một lòng một dạ với ta như thế. Vẫn hay ... vẫn hay ta là người đến trước, nhưng, than ôi, cũng bởi ta không phải mà ra.
Chung phu nhân nghe ông ta nói thật thê lương, tình ý thật đậm đà, quyết không thể là lời ngon ngọt để lừa dối người, không khỏi rưng rưng cảm thán. Ba người nhìn nhau, ai cũng nghĩ đến chuyện xưa, đầu mày khóe mắt, lúc thì vui lúc thì buồn.
Một hồi sau, Đoàn Chính Thuần dịu dàng nói:
-Các người bắt con ta đi là để làm gì thế? Bảo Bảo, Vạn Kiếp Cốc của nàng ở nơi nào?
Ngoài cửa sổ bỗng có tiếng người ồm ồm nói:
-Đừng nói cho hắn nghe.
Đoàn Chính Thuần kinh hãi, nghĩ thầm: "Bên ngoài có bọn Chử Vạn Lý canh gác, sao lại có người lẻn vào đây được?" Chung phu nhân mặt sầm xuống nói:
-Thương thế của ông chưa lành, đến