hìn cân xếp chồng lên nhau, chỗ lồi chỗ lõm, đúng là một hòn núi nhỏ lộ ra một cái cửa trông như một cái hang. Người áo xanh quát lớn:
-Vào đi!
Mộc Uyển Thanh nhìn vào trong căn nhà đá thấy tối om không biết bên trong có cái quái quỉ gì làm sao dám ngang nhiên đi vào? Đột nhiên nàng thấy một bàn tay để lên lưng, vội tránh ra nhưng kình lực của người áo xanh đã đẩy nàng vào trong hang đá.
Nàng giơ tay trái lên bảo vệ thân mình, sử dụng chiêu Hiểu Phong Phất Liễu che trước mặt sợ từ trong hang có con quái vật gì xông ra, nghe thấy đằng sau một tiếng ầm lớn, cửa hang đã bị vật gì nặng chặn lại rồi. Nàng kinh hoảng, vội quay lại chỗ cửa cố sức đẩy thấy chỗ bàn tay chạm vào xù xì lạ thường, hóa ra đó là một phiến đá hoa cương lớn.
Nàng vận sức vào hai cánh tay, hết sức đẩy ra nhưng chẳng khác gì chuồn chuồn đẩy cột nhà, tảng đá không hề nhúc nhích. Mộc Uyển Thanh lớn tiếng gào:
-Này, ngươi nhốt ta ở đây làm gì đó?
Chỉ nghe tiếng người áo xanh vọng vào:
-Ngươi xin ta làm gì bộ quên rồi sao?
Thanh âm theo kẽ hở của khối đá truyền vào nghe rõ ràng như thường. Mộc Uyển Thanh định thần nhìn lại khối đá thấy bên trên thì sát trần nhà, hai bên tuy có khe hở nhưng chỗ thì vài tấc, chỗ độ một thước nhưng không cách nào đủ chỗ để chui qua được.
Mộc Uyển Thanh lại kêu lên:
-Thả tôi ra, thả tôi ra!
Bên ngoài không thấy tăm hơi gì, nàng theo khe cửa nhìn ra chỉ thấy người áo xanh đã nhảy vọt lên trông chẳng khác gì một con chim xanh đang bay vượt qua bức tường cây. Nàng quay trở lại giương to mắt thấy một góc nhà có bàn có giường, trên giường có một người ngồi đó. Nàng kinh hãi kêu lên:
-Ngươi ... ngươi ...
Người kia đứng lên, đi tới mấy bước kêu lên:
-Uyển muội, em cũng đến ư?
Trong giọng nói vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, chính là Đoàn Dự. Mộc Uyển Thanh trong cơn tuyệt vọng lại gặp được tình lang, vui mừng tưởng như trái tim ngừng đập, vội vàng nhào tới sà vào lòng chàng. Trong thạch thất ánh sáng yếu ớt, Đoàn Dự thấy nàng mặt tái nhợt, hai giòng lệ chảy dài trên má, trong lòng thật xót xa, giơ tay ôm chặt lấy nàng, thấy đôi môi nàng mấp máy, nhịn không nổi cúi xuống hôn một cái. Hai người vừa chạm vào nhau đột nhiên cùng nghĩ: "Mình là anh em ruột thịt, đâu có thế được". Thân thể cùng giật một cái, lập tức buông nhau ra.
Hai người dựa lưng vào vách đá, ngơ ngẩn nhìn nhau, Mộc Uyển Thanh khóc òa lên. Đoàn Dự dịu dàng an ủi:
-Uyển muội, cái đó là trời đã an bài, em cũng đừng quá đau khổ. Anh nay được một cô em như thế này, thật vui mừng biết bao.
Mộc Uyển Thanh liên tiếp dậm chân, khóc nói:
-Em vẫn thấy đau khổ, em không thấy vui mừng. Chàng trong lòng vui mừng, chàng là kẻ vô lương tâm.
Đoàn Dự thở dài:
-Mình đâu có cách nào khác? Giá như anh không gặp em có phải hay biết bao nhiêu.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Cũng có phải em muốn gặp chàng đâu? Ai bảo anh đi kiếm em làm gì? Nếu khi đó anh không quay lại báo tin thì cùng lắm là chết trong tay người ta thôi. Anh làm chết con Hắc Mai Côi của em, làm cho lòng em biết bao đau đớn, làm cho sư phụ em biến thành mẹ ruột em, làm cho cha anh thành cha em, làm cho chính mình thành anh của em. Em không muốn thế, em nhất định không muốn thế. Anh làm em bị nhốt nơi đây, em muốn đi ra khỏi đây, ra khỏi đây ngay.
Đoàn Dự nói:
-Uyển muội, quả đúng là anh không ra gì. Em đừng giận nữa, chúng mình từ từ tìm cách trốn ra khỏi nơi đây.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Em không đi đâu hết, em chết ở trong này cũng thế mà chết ở ngoài kia cũng thế có khác gì đâu. Em không ra, nhất định không ra.
Nàng mới vừa gào lên: "Em muốn ra khỏi nơi đây" đến bây giờ lại đòi "em nhất định không ra". Đoàn Dự biết nàng tâm tình khích động, không thể nào khuyên bảo gì đành ngồi im.
Mộc Uyển Thanh hờn giận thấy chàng không nói năng gì bèn hỏi:
-Sao anh không nói gì cả?
Đoàn Dự đáp:
-Thế em bảo anh nói gì đây?
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Thì anh nói xem anh ở đây để làm gì?
Đoàn Dự đáp:
-Tên học trò anh bắt anh đưa đến đây ...
Mộc Uyển Thanh lạ lùng:
-Học trò anh?
Nàng lập tức nghĩ ra, tuy đang khóc không khỏi bật cười, nói:
-Đúng rồi, là Nam Hải Ngạc Thần. Y bắt anh đến nhốt tại đây ư?
Đoàn Dự đáp:
-Đúng thế.
Mộc Uyển Thanh cười:
-Thế thì anh phải ra oai sư phụ, bảo hắn thả anh ra chứ.
Đoàn Dự đáp:
-Ta nói đâu phải chỉ một lần mà thôi, thế nhưng hắn nào có nghe, ngược lại còn nói là chỉ khi nào ta chịu lạy hắn làm thầy thì mới thả ta ra.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Hừ, chắc là anh lên mặt không đúng cách.
Đoàn Dự thở dài:
-Chắc hẳn là thế. Uyển muội, còn cô bị ai bắt đến đây thế?
Mộc Uyển Thanh đem chuyện người áo xanh kể lại sơ qua nhưng chuyện chính mình muốn "anh trai biến thành chồng" không đề cập đến. Đoàn Dự nghe nói người này môi không động đậy mà lại nói bằng bụng, hai chân tàn phế mà chạy như bay, không khỏi thích thú, liên tiếp hỏi cho ra, tấm tắc khen là lạ lùng.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, bỗng nghe bên ngoài nhà có tiếng lách cách, một cái bát theo khe hổng đưa vào, có tiếng nói:
-Ăn cơm này.
Đoàn Dự đưa tay đón lấy, thấy trong bát là thịt quay thơm phức, kế đến đưa thêm vào