Trung Nguyên phương bắc. Sáng sớm mai bọn ta sẽ mở cửa thạch thất cho tất cả mọi người nhìn rõ ràng đức tính của truyền nhân Nhất Dương Chỉ họ Đoàn như thế nào, có phải thú vị lắm không? Thế có phải truyền khắp giang hồ hay sao?
Nói xong y cười sằng sặc ra chiều đắc ý lắm. Chung phu nhân hừ một tiếng nói:
-Hèn hạ, hèn hạ! Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ!
Chung Vạn Cừu nói:
-Nàng chửi ai là hèn hạ vô liêm sỉ vậy?
Chung phu nhân đáp:
-Kẻ nào làm những việc hèn hạ vô liêm sỉ thì là đồ hèn hạ vô liêm sỉ, cần gì phải chửi đích danh những người đó.
Chung Vạn Cừu nói:
-Đúng rồi, tên ác đồ Đoàn Chính Thuần tính tình trăng gió tạo nhiều oan nghiệt, để đến nỗi con ruột mình với con gái gian dâm, thật quả là đồ hèn hạ vô liêm sỉ hết nước nói.
Chung phu nhân cười khẩy hai tiếng, không trả lời. Chung Vạn Cừu nói:
-Sao nàng lại cười khẩy? Thế không phải nàng chửi Đoàn Chính Thuần là hèn hạ vô liêm sỉ hay sao?
Chung phu nhân lại cười khẩy nói:
-Mình đánh không lại họ Đoàn, cả đời chui rúc ở trong sơn cốc không dám thò đầu ra thì cũng còn được, ấy gọi là biết xấu hổ cũng đã gần được đức dũng , cũng khá gọi là làm người. Ngờ đâu lại đi dùng thủ đoạn dàn dựng con trai con gái người ta, thiên hạ anh hùng cười đâu có cười y mà sẽ cười Chung Vạn Cừu.
Chung Vạn Cừu nhảy nhổm lên, giận dữ hỏi lại:
-Nàng ... nàng chửi ta là hèn hạ vô liêm sỉ chăng?
Chung phu nhân chảy nước mắt, nghẹn ngào đáp:
-Có ngờ đâu tôi lấy được ông chồng, gửi gấm chuyện trăm năm, lại là ... lại là một người như thế. Sao ... sao tôi khổ thế này?
Chung Vạn Cừu vừa thấy vợ khóc liền cuống quít chân tay nói:
-Được rồi, được rồi! Nàng muốn chửi ta thì cứ chửi cho thỏa thích.
Y đi qua đi lại trong phòng, tính nói vài câu xin lỗi vợ nhưng nhất thời không nghĩ ra cách nào, chỉ nói:
-Cái đó có phải chủ ý ta đâu! Đoàn Dự là do Nam Hải Ngạc Thần đem về, Mộc Uyển Thanh thì do Ác Quán Mãn Doanh bắt giữ, còn Âm Dương Hòa Hợp Tán cũng nào phải của ta? Ta làm gì có loại dược vật hèn hạ xấu xa đó?
Lúc này y chỉ nghĩ được chuyện đổ trách nhiệm qua người khác, Chung phu nhân cười khẩy:
-Nếu như ông biết được thế là hèn hạ xấu xa thì cũng tốt rồi. Nếu quả ông không tán thành chủ ý đó sao không thả Mộc Uyển Thanh ra đi?
Chung Vạn Cừu nói:
-Đâu có được, đâu có được. Nếu thả Mộc Uyển Thanh ra, một mình tên tiểu quỉ Đoàn Dự thì còn có làm được cái trò gì nữa?
Chung phu nhân cười gằn:
-Được rồi, ông đã hèn hạ vô liêm sỉ, tôi cũng sẽ làm trò hèn hạ vô liêm sỉ cho ông thấy.
Chung Vạn Cừu kinh hãi quá vội hỏi rối rít:
-Nàng ... nàng ... nàng làm cái trò gì thế?
Chung Vạn Cừu run run hỏi:
-Nàng ... nàng lại định cùng với Đoàn Chính Thuần ... tên ác tặc Đoàn Chính Thuần tư thông ư?
Chung phu nhân giận dữ hỏi lại:
-Cái gì mà bảo rằng lại định là sao?
Chung Vạn Cừu vội vàng cười làm lành:
-Phu nhân, nàng đừng giận. Ta nói sai, nàng trước nay đâu có ... đâu có đi lại gì với y. Nàng bảo sẽ làm điều hèn hạ vô liêm sỉ cho ta coi, chắc là ... chắc là để đùa chứ gì?
Chung phu nhân không trả lời. Chung Vạn Cừu trong lòng thảng thốt, liếc mắt nhìn thấy trong phòng chai lọ ngổn ngang liền nói:
-Ồ, Cái con bé Linh Nhi thật nghịch ngợm hết nước nói, mới tí tuổi đầu mà đã dám hỏi ta Âm Dương Hòa Hợp Tán là cái gì, không biết nó nghe được ở đâu, rồi vào đây lục lọi tùm lum.
Nói xong y tới bên giá thuốc xếp lại những bình, chân đạp lên miếng gỗ mới bị cắt đứt. Hoa Hách Cấn vội vận kình đỡ lên sợ y phát giác. Chung phu nhân nói:
-Linh Nhi đâu? Nó đi đâu rồi? Sao ông lại muốn đưa nó lên trên sảnh chào khách?
Chung Vạn Cừu cười nói:
-Chúng mình sinh được đứa con xinh đẹp như thế, sao không để cho bằng hữu được thấy qua?
Chung phu nhân đáp:
-Bộ ông muốn đem mỡ nhử mèo chăng? Tôi nhìn thấy đôi mắt hau háu của gã Vân Trung Hạc, nhìn Linh Nhi chăm chăm nhỏ nước dãi, ông phải coi chừng y đó.
Chung Vạn Cừu cười nói:
-Ta chỉ coi chừng có một mình nàng, người đẹp hoa nhường nguyệt thẹn như bà, ai mà chẳng thèm nhỏ dãi?
Chung phu nhân chép miệng gọi lớn:
-Linh Nhi! Linh Nhi!
Một con a hoàn chạy lên bẩm:
-Tiểu thư vừa mới ở đây mà.
Chung phu nhân gật đầu nói:
-Ngươi đi mời tiểu thư lên, ta có chuyện cần nói.
Chung Linh ở dưới hầm tất cả những gì cha mẹ nói với nhau nghe rõ từng câu từng chữ, khổ nỗi không có cách nào lên tiếng cầu cứu, trong bụng hoảng hốt, mồm bị nhét đầy đất thật là khó chịu. Chung Vạn Cừu nói:
-Nàng nghỉ một lát, ta ra ngoài tiếp khách.
Chung phu nhân lạnh lùng hỏi lại:
-Sao ông không nghỉ để tôi ra tiếp khách?
Chung Vạn Cừu đáp:
-Thôi cả hai vợ chồng cùng ra vậy.
Chung phu nhân nói:
-Thế khách muốn nhìn khuôn mặt hoa da phấn của tôi hay là muốn nhìn cái mặt ngựa của ông? Bao giờ đến lúc tôi nhìn cũng chán ngấy ông sẽ biết ngay nó thế nào!
Mấy hôm nay Chung Vạn Cừu thật là vô vị, dẫu nói gì ra cũng bị vợ cằn nhằn một chập, biết rằng nàng cùng Đoàn Chính Thuần hai người xa nhau lâu ngày nay gặp lại, gợi nhớ tình xưa nên trong lòng khó chịu. Trong bụng y tuy giận lắm nhưng nào có dám nói lại nửa câu, chỉ đành cười hì hì đi ra đại sảnh, vừa đi vừa