The Soda Pop
Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327353

Bình chọn: 9.5.00/10/735 lượt.

"Võ công của Thôi huynh không kém gì bọn Vạn Lý, Đan Thần". Ông quay lại cửa địa đạo tiến vào hang.

Bò được một lát, địa đạo chia làm hai nhánh. Ông đã hỏi kỹ hai tên gia tướng của Hoa Tư Đồ biết là đường hầm phía đông bắc thông vào thạch thất trước dùng để giam giữ Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh còn phía tây bắc thông vào ngọa thất của Chung phu nhân nên liền theo phía này bò tới. Đi đến hết cái hang, ông nhè nhẹ nâng phiến gỗ trên nắp lên mấy tấc thấy ánh sáng chiếu vào, nhìn qua khe hở thấy hai bàn chân đi giày thêu màu tím nhạt đang ở trên mặt đất.

Đoàn Chính Thuần trong lòng chấn động, đẩy mảnh gỗ lên thêm mấy tấc nữa, nghe tiếng Cam Bảo Bảo thở dài, một lát sau mới buồn bã nói:

-Nếu như chàng chẳng phải vương gia, chỉ là một người thợ cày thợ săn, hay dẫu cho có là một tên ăn cắp trộm gà bắt chó, đốt nhà cướp của, thiếp cũng nguyện theo chàng ... theo chàng suốt đời ...

Nói xong mấy giọt lệ lã chã rơi xuống, rơi lên trên ván bên cạnh đôi giày hoa. Máu nóng trên ngực Đoàn Chính Thuần dâng lên, nghĩ thầm: "Ta chẳng thèm làm vương gia, chỉ mong làm tên ăn cắp vặt, làm tên ăn cướp để nàng được mãi mãi bên ta. Cái chức vương gia này đâu có đáng gì?".

Lại nghe Cam Bảo Bảo nói tiếp:

-Không lẽ kiếp này thiếp không gặp lại được chàng một lần nữa hay sao? Một lần không được ư? Thiếp ... thiếp chết đi cho xong ... Thuần ca! Thuần ca! ... chàng có nhớ đến em không?

Mấy tiếng gọi thiết tha đó nghe thật não lòng não dạ. Đoàn Chính Thuần nhịn không nổi gọi khẽ:

-Bảo Bảo, cục cưng Bảo Bảo ơi!

Cam Bảo Bảo hoảng hốt, đứng phắt dậy nhưng rồi lập tức thở dài, tự nói một mình:

-Thiếp lại nằm mơ nữa rồi! Trong giấc mơ nghe tiếng chàng gọi em!

Đoàn Chính Thuần nói khẽ:

-Cục cưng Bảo Bảo ơi! Chính ta gọi em đây, anh lúc nào cũng nghĩ đến em, cũng nhớ thương em.

Cam Bảo Bảo mừng rỡ ồ lên một tiếng:

-Thuần ca! Có thật là chàng đấy không?

Đoàn Chính Thuần mở tấm gỗ lên, chui ra nói nhỏ:

-Cục cưng Bảo Bảo, ta đây!

Cam Bảo Bảo đột nhiên thấy Đoàn Chính Thuần, mặt tái mét, chạy tới mấy bước, thân hình lảo đảo. Đoàn Chính Thuần tiến lên ôm chặt lấy bà, Cam Bảo Bảo rùng mình một cái bất tỉnh nhân sự. Đoàn Chính Thuần vội vàng xoa trên nhân trung, Cam Bảo Bảo từ từ tỉnh lại, thấy mình đang ở trong lòng Đoàn Chính Thuần, ông đang hôn hít trên má mình, mừng đến nỗi toàn thân tưởng như bốc thành hơi, đầu óc hoang mang, nói khẽ:

-Thuần ca! Thuần ca! Em ... em lại nằm mơ nữa rồi!

Đoàn Chính Thuần ôm chặt thân hình mềm mại của người tình, ghé tai bà thì thầm:

-Cục cưng Bảo Bảo, nàng không nằm mơ đâu, chính ta mới đang nằm mơ đó!

Đột nhiên ở bên ngoài có tiếng người ồm ồm:

-Ai? Ai ở trong phòng đó? Ta nghe có tiếng đàn ông!

Chính là tiếng của Chung Vạn Cừu. Đoàn Chính Thuần và Cam Bảo Bảo đều hoảng hốt, Cam Bảo Bảo lớn tiếng nói:

-Tôi đây! Cái gì mà đàn ông với chẳng đàn bà! Lại nói năng bậy bạ nữa rồi.

Đoàn Chính Thuần ghé tai bà nói nhỏ:

-Nàng đi theo ta, ta sẽ làm tên tiểu tặc, làm tên cường đạo, ta không làm vương gia nữa đâu!

Cam Bảo Bảo mừng quá nói nhỏ:

-Em sẽ theo chàng làm vợ tên ăn cắp vặt, làm vợ tên ăn cướp. Rồi có ngày ... như thế thật sung sướng.

Chung Vạn Cừu chưa được vợ đồng ý đâu có dám tùy tiện tiến vào phòng nhưng trên song cửa thấy có thấp thoáng bóng một người đàn ông, kêu lớn:

-Trong phòng nàng có đàn ông, ta ... ta trông thấy rồi.

Y không còn chờ vợ đồng ý hay không, bình một tiếng giơ chân đá tung cửa phòng.

*

**

Đoàn Dự bị Nam Hải Ngạc Thần chộp được sau ót, nhấc bổng lên lập tức không còn cử động gì được. Bắc Minh thần công của chàng chỉ mới luyện có một đường Thủ Thái Âm Phế Kinh, khi nào huyệt Thiếu Thương trên ngón tay cái tiếp cận với người khác, mà đối phương lại vận kình thì mới hút được nội lực người ta mà thôi, còn lại các huyệt đạo khác đều không dùng được. Chàng đang định há mồm kêu cứu, Nam Hải Ngạc Thần liến giơ tay bịt miệng chàng lại, ôm lên rồi co giò chạy như bay, đến một nơi hẻo lánh cách xa phủ Trấn Nam Vương lúc ấy mới bỏ xuống, nhưng tay vẫn nắm cổ sợ chàng giở môn bộ pháp cổ quái đào tẩu.

Đoàn Dự cười gượng:

-Thì ra ngươi đổi ý không chịu làm học trò ta nữa, cam chịu làm quân đệ tiện, làm đồ khốn kiếp.

Nam Hải Ngạc Thần nói:

-Ai bảo thế? Ngươi trước hết lạy trả ta tám cái, đuổi ta ra khỏi môn tường không chịu nhận ta làm học trò nữa, sau đó lại lạy ta thêm tám cái, bái ta làm thầy. Chúng ta rành mạch rõ ràng như thế, ta đâu có là quân đê tiện, là đồ khốn kiếp được.

Đoàn Dự bật cười, lắc đầu:

-Ta không chịu. Ta lúc này bị ngươi chộp được, không có hơi sức đâu mà chống trả, ngươi cứ giết ta đi.

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

-Hừ, ta đâu có để mắc hỡm ngươi, lão tử đời nào để người ta lừa mình thành quân đệ tiện khốn kiếp được. Ngươi tưởng ta ngu lắm sao?

Đoàn Dự đáp:

-Ngươi thông minh lắm, thật là thông minh.

Nam Hải Ngạc Thần nghĩ ra được cái "diệu kế" đó, chỉ mong "rành mạch rõ ràng" hoàn tất thủ tục là có thể biến học trò thành thầy được ngay, ngờ đâu đối phương thà chết chứ không chịu rập đầu lạy mười sáu cái, mấy đêm nay suy nghĩ tính toán bây giờ hóa ra côn