pacman, rainbows, and roller s
Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329841

Bình chọn: 7.00/10/984 lượt.

cũng hơi lo, vội vàng lấy khăn tay ra lau máu cho chàng. Đoàn Dự trong lòng bực bội, giơ tay đẩy ra nói:

-Không cần cô lấy lòng, tôi không thèm nhìn cô nữa.

Chàng không biết võ công, chẳng thành chiêu số gì, tiện thể đẩy ra, bàn tay ấn ngay lên ngực cô gái. Chung Linh không kịp suy nghĩ, tay liền vòng lại gạt ra, thuận tay tung một cái, Đoàn Dự lập tức ngã lăn cù, bình một tiếng, ót đập vào đá ngất đi.

Chung Linh thấy chàng nằm ngay đơ trên mặt đất, quát lên:

-Mau đứng dậy tôi muốn nói chuyện với anh.

Thế nhưng chàng trai vẫn không động đậy, nàng hơi hoảng vội tiến tới cúi mình xem xét, thấy Đoàn Dự hai mắt trợn ngược, hơi thở yếu ớt, quả thực đã bất tỉnh nhân sự nên vội đưa tay ấn vào nhân trung rồi dùng sức xoa bóp trên ngực.

Qua một hồi lâu, Đoàn Dự mới dần dần tỉnh lại, thấy lưng mình dựa vào một thân hình mềm mại, mũi ngửi thấy mùi thơm ngát nên từ từ mở mắt ra, thấy đôi mắt trong trẻo của Chung Linh đang lo lắng nhìn mình. Chung Linh thấy chàng đã tỉnh lại, thở phào một cái nói:

-May quá anh không chết.

Đoàn Dự thấy mình nằm dựa vào trong lòng nàng, đầu gối lên hông cô gái, trong lòng không khỏi đê mê, bỗng thấy vết thương sau đầu đau nhói từng chặp, nhịn không nổi rên lên một tiếng "Ôi chao".

Chung Linh nhảy nhỏm lên vội hỏi:

-Sao thế?

Đoàn Dự đáp:

-Tôi ... tôi đau quá mất thôi.

Chung Linh đáp:

-Anh không chết sao còn kêu réo om sòm là sao?

Đoàn Dự đáp:

-Nếu như tôi chết rồi thì còn kêu réo làm sao được?

Chung Linh cười khúc khích, đỡ đầu Đoàn Dự lên thấy sau ót sưng u lên một cục phải bằng quả trứng gà, tuy không chảy máu nhưng xem ra đau đớn lắm bèn hờn dỗi nói:

-Ai bảo anh ra tay khinh bạc hạ lưu, nếu như người khác thì tôi đã giết ngay tại chỗ, chỉ đẩy anh ngã là may cho anh lắm rồi.

Đoàn Dự ngồi dậy lạ lùng hỏi:

-Tôi ... tôi khinh bạc hạ lưu ư? Làm gì có chuyện đó? Thật là oan uổng hết sức.

Chuyện trai gái Chung Linh tưởng như hiểu mà thực chưa biết gì, nghe chàng ta nói, mặt hơi đỏ lên nói:

-Tôi không nói chuyện với anh nữa nhưng đúng là anh chẳng ra gì, ai bảo anh giơ tay đẩy vào chỗ đó ... chỗ đó ...

Đoàn Dự bấy giờ mới vỡ lẽ, thấy mình quả là không phải, định nói vài câu biện bạch nhưng không tiện bèn nói:

-Tôi ... tôi quả thực không cố ý.

Nói xong chàng gắng gượng đứng lên. Chung Linh cũng đứng theo nói:

-Anh không cố ý tôi mới tha cho anh. Cũng may mà anh tỉnh lại kẻo tôi bồn chồn hết sức.

Đoàn Dự nói:

-Khi ở Kiếm Hồ Cung nếu như không có cô ra tay cứu, chắc tôi sẽ còn ăn thêm vài cái tát nữa. Bây giờ cô làm tôi ngã hai lần, hai đứa mình coi như bù qua bù lại. Đúng là cái số tôi như thế, thật chạy trời không khỏi nắng.

Chung Linh nói:

-Anh nói thế, có phải anh còn giận tôi phải không?

Đoàn Dự đáp:

-Thế chẳng lẽ cô đánh tôi, tôi lại sung sướng nói là: "Cô nương đánh hay lắm, đánh thật tuyệt" hay sao? Hay cô còn muốn tôi phải cảm ơn mới phải?

Chung Linh cầm tay chàng dịu dàng nói:

-Từ nay trở đi, tôi sẽ không đánh anh nữa. Lần này anh đừng giận nhé.

Đoàn Dự đáp:

-Trừ phi cô để tôi đánh lại cô hai cái.

Chung Linh không muốn chút nào nhưng thấy chàng đang hầm hầm toan bỏ đi bèn ngẩng đầu lên nói:

-Được rồi, tôi để cho anh đánh tôi hai cái. Thế nhưng .. thế nhưng anh đừng đánh mạnh nghe chưa?

Đoàn Dự đáp:

-Nếu đánh không mạnh thì đâu phải là trả thù? Nhất định tôi phải đánh thật mạnh. Còn như cô không chịu cho tôi đánh thì thôi.

Chung Linh thở dài, nhắm mắt lại, nói nhỏ:

-Thôi được. Anh đánh rồi không được giận nữa nghe.

Qua một hồi không thấy tay Đoàn Dự đánh xuống, nàng mở mắt ra, thấy chàng đang mủm mỉm cười nhìn mình, Chung Linh ngạc nhiên hỏi:

-Sao anh không đánh?

Đoàn Dự giơ ngón tay út ra búng nhè nhẹ vào hai bên má nàng, cười nói:

-Đánh hai cái mạnh thế này, có đau lắm không?

Chung Linh mừng rỡ, cười nói:

-Tôi biết anh tử tế lắm mà!

Đoàn Dự thấy nàng đứng ngay trước mặt mình, cách nhau chưa đầy một thước, hơi thở tỏa ra thơm như lan, càng nhìn càng thấy nàng xinh đẹp không muốn rời ra, một lúc lâu sau mới nói:

-Được rồi, mối đại cừu của tôi đã báo, thôi để tôi đi kiếm lão bang chủ Tư Không Huyền.

Chung Linh vội nói:

-Chàng ngốc ơi, không được đâu. Chuyện trên giang hồ anh không biết chút nào, nếu phạm phải đại kỵ của võ lâm thì tôi không cứu nổi.

Đoàn Dự cười lắc đầu:

-Cô không phải lo cho tôi, tôi đi một lúc sẽ quay về, cô ở đây chờ nhé.

Nói xong chàng hùng dũng đi về phía những đám khói xanh đang cuồn cuộn tỏa lên. Chung Linh gọi giật lại nhưng Đoàn Dự không trả lời. Cô gái đứng ngơ ngẩn một hồi rồi nói:

-Được rồi, anh nói có hạt dưa cùng cắn, đao kiếm cùng chịu mà.

Nàng đuổi theo cùng sóng vai đi với Đoàn Dự nhưng không khuyên nhủ gì thêm nữa.

Hai người đi chỉ chừng uống cạn một tuần trà đã thấy hai gã mặc áo vàng bước ra ngăn lại, người bên trái có vẻ lớn tuổi quát lớn:

-Ai đó? Đến đây làm gì?

Đoàn Dự thấy hai người đó vai mang bọc thuốc, tay cầm đoản đao bản rộng liền đáp:

-Tại hạ Đoàn Dự, có chuyện xin cầu kiến Tư Không bang chủ của quí bang.

Lão già đáp:

-Có việc gì?

Đoàn Dự đáp:

-Để gặp quí bang chủ rồi sẽ nói rõ s