lăng đang bịt lỗ tai ra. A Bích vỗ ngực, thở hắt ra nói:
- Sợ quá mất thôi, A Châu tỉ tỉ, mình phải làm sao bây giờ?
A Châu đáp:
- Mình cứ ở trên hồ này đi một vòng thật lớn để y không tìm thấy được. Khi nào đói thì mình hái lăng, đào củ sen mà ăn, nhà sư đó có đuổi theo mười bữa nửa tháng cũng không sao cả.
A Bích mỉm cười nói:
- Phương cách đó kể cũng hay, không biết Đoàn công tử có buồn không?
Đoàn Dự vỗ tay cười đáp:
- Phong cảnh trên hồ coi cũng chưa đủ, huống chi có hai cô làm bạn, ngao du mười ngày, thật sung sướng không khác gì thần tiên.
A Bích nhếch mép cười dẩu môi:
- Nếu mình đi về hướng đông nam thì dưới đó sông lạch thật nhiều, trừ dân chài ở đây, người khác đâu có biết đường nào mà mò. Nếu như mình vào Bách Khúc Hồ, gã hòa thượng kia không thể nào đuổi kịp được.
Hai cô gái thư thả chèo thuyền, Đoàn Dự nằm dưới sàn nhìn lên những vì sao lấp lánh trên bầu trời cao, ngoài tiếng mái chèo khuấy nước và tiếng là lăng chạm vào thành thuyền kêu loạt soạt, bốn bề tĩnh mịch không một tiếng động, gió mát trên mặt hồ, thêm mùi hoa thơm dìu dịu, nghĩ thầm: "Nếu cứ được thế này mãi thì thật sướng biết bao". Chàng lại nghĩ: "A Châu, A Bích hai vị tỉ tỉ tốt bụng như thế, xem ra Mộ Dung công tử cũng không phải là hạng người cùng hung cực ác, Huyền Bi đại sư chùa Thiếu Lâm và sư huynh của Hoắc tiên sinh không biết đã bị ai giết? Ôi, trong nhà ta tì nữ phục thị nhiều biết bao nhưng có ai sánh được với A Châu, A Bích hai vị tỉ tỉ?".
Một lúc lâu sau, chàng đang thiu thiu toan nhắm mắt ngủ bỗng nghe A Bích cười khúc khích nói:
- A Châu tỉ tỉ, chị lại đây.
A Châu cũng hạ giọng hỏi nhỏ:
- Cái gì thế?
A Bích giục:
- Chị cứ lại đây rồi em nói cho nghe.
A Châu bỏ chiếc giầm, đi đến cuối thuyền ngồi xuống. A Bích ôm lấy vai nàng, ghé tai mỉm cười nói nhỏ:
- Hai chị em mình làm cách nào cho khỏi mắc cỡ đây.
A Châu cười hỏi:
- Chuyện gì vậy?
A Bích nói:
- Nói nhỏ thôi. Đoàn công tử đã ngủ chưa?
A Châu đáp:
- Không biết nữa, ngươi sao không hỏi thử xem.
A Bích nói:
- Hỏi không được. A Châu tỉ tỉ, em ... em ... em muốn đi giải.
Hai người nói nhỏ như muỗi kêu nhưng Đoàn Dự nội công cực kỳ hùng hồn nên nghe rõ mồn một, nghe A Bích nói thế không dám động đậy, giả vờ ngáy nhè nhẹ để nàng khỏi thẹn. Chỉ nghe A Châu hạ giọng cười nói:
- Đoàn công tử ngủ rồi. Ngươi cứ việc đi cầu đi.
A Bích ngượng nghịu đáp:
- Em không dám đâu, lỡ đang đi nửa chừng Đoàn công tử tỉnh dậy thì biết làm thế nào?
A Châu nhịn không nổi cười rúc rích, vội vàng đưa tay bịt miệng nói nhỏ:
- Có gì mà ngượng? Ai chẳng phải đi ngoài, có gì lạ đâu.
A Bích cầm tay A Châu lắc lắc, năn nỉ:
- Chị ơi, nghĩ giùm em xem làm cách nào đây?
A Châu đáp:
- Để ta che cho ngươi đi cầu, nếu như Đoàn công tử tỉnh dậy cũng không nhìn thấy được.
A Bích nói:
- Thế nhưng có tiếng động, nghe rơi xuống nước, em ... em ...
A Châu cười đáp:
- Thế thì làm cách nào được bây giờ? Ngươi cứ đi cầu đi, Đoàn công tử không nghe thấy đâu.
A Bích nói:
- Không được đâu, có người ở bên cạnh, em đi không được.
A Châu đáp:
- Không đi được thì càng tốt.
A Bích bí quá dường như muốn khóc, chỉ rền rĩ:
- Làm răng bây chừ? Làm răng bây chừ?
A Châu lại cười khúc khích nói:
- Cũng tại ngươi hết, ngươi không nói ra, ta cũng quên khuấy đi, bây giờ ngươi nói tới nói lui, làm ta cũng mắc đi cầu nữa. Thôi đành tới phủ nhà mợ Vương chỉ cách chừng nửa con chín, mình chèo tới đó đi ngoài luôn cũng được.
A Bích nói:
- Mợ Vương không cho chúng mình héo lánh đến, bà ấy dữ như chằng, không chừng vừa gặp đã cho mỗi đứa mấy cái tát tai.
A Châu đáp:
- Có gì đâu mà sợ. Mợ Vương với lão thái thái đều hay ngầy nhưng bà lão nay mất rồi. Ta với ngươi bất quá chỉ là kẻ ăn người ở, mình có làm chi mô mà bạt tai mình? Mình len lén lên bờ, đi xong lại xuống thuyền về nhà, mợ ấy làm sao biết được?
A Bích đáp:
- Vậy cũng được.
Nàng hơi trầm ngâm bỗng nói:
- Hay mình kêu Đoàn công tử lên bờ đi ngoài luôn, nếu không ... nếu không anh ta tỉnh dậy cười mình thì thẹn chết.
A Châu cười khẩy nói:
- Sao ngươi chăm sóc anh chàng ta quá vậy? Không sợ công tử biết công tử ghen hay sao?
A Bích thở dài nói:
- Những chuyện nhỏ nhặt công tử đâu có để tâm đến làm chi. Mình chỉ là hai con tiểu a đầu, công tử có bao giờ nghĩ tới.
A Châu nói:
- Nhưng ta cứ nghĩ đến thì sao? A Bích muội tử, ngươi tối ngày sáng đêm nghĩ đến công tử, việc gì phải dấu.
A Bích thở hắt ra, không trả lời. A Châu vỗ nhẹ lên vai nàng, nói nhỏ:
- Ngươi vừa mắc đi ngoài lại vừa nhớ đến công tử, hai chuyện nẹo lại làm một, thật tức cười quá hỉ?
A Bích cũng cười khúc khích nói:
- Chị chỉ nói rỡn, chẳng đâu vào với đâu.
A Châu quay trở lại đầu thuyền cầm mái chèo bơi tiếp. Hai cô gái bơi một hồi thì trời bắt đầu hửng sáng. Đoàn Dự nội công thâm hậu, huyệt đạo không bị đóng lâu. Trước đây cứ độ vài giờ Cưu Ma Trí lại điểm thêm mấy cái cho nên đến lúc này chàng cảm thấy nội tức bắt đầu thông các huyệt bị điểm từ từ mở ra. Chàng vươn vai ngồi dậy nói:
- Ngủ được một giấc dài còn hai vị tỉ tỉ thật là mệt nhọc. Có mộ