này hay sao?
Giọng điệu thật là khách khí, Đoàn Dự đáp:
-Đúng thế, ta không thể nào để cho các người lấy đông đánh một, cậy mạnh hiếp yếu được.
Thụy bà bà đáp:
-Các hạ thuộc môn phái nào? Đối với con tiểu tiện nhân này là họ hàng hay quen biết? Do ai sai khiến mà đến đây can thiệp vào chuyện này?
Đoàn Dự lắc đầu:
-Ta không quen biết cũng chẳng họ hàng gì với cô nương này cả, thế nhưng trên đời này, việc gì cũng không qua khỏi chữ "lý", ta khuyên các vị nếu bỏ qua được thì nên bỏ qua, bây nhiêu người mà hiếp đáp một cô gái đơn côi, có gì là vinh hạnh đâu?
Chàng nói nhỏ:
-Cô nương mau chạy đi, để tôi tìm cách nói phải quấy với họ.
Cô gái áo đen cũng nói nhỏ:
-Anh vì tôi mà chịu chết, sau này không hối hận hay sao?
Đoàn Dự trả lời như đinh đóng cột:
-Chết không hối hận.
Cô gái lại hỏi:
-Anh không sợ chết à?
Đoàn Dự thở dài một tiếng nói:
-Dĩ nhiên là tôi sợ, có điều ... có điều ...
Cô gái đột nhiên lớn tiếng:
-Anh trói gà không chặt sao lại anh hùng hảo hán đến thế?
Tay phải cô ta vung ra một cái, hai sợi dây lưng sặc sỡ tung ra, chia ra trói hay tay hai chân Đoàn Dự. Thụy bà bà, Bình bà bà thấy cô ta bất thình lình tấn công Đoàn Dự, quả thực ra ngoài dự tính, ai nấy còn đang kinh ngạc thì tay trái của cô gái liên tiếp vung lên. Đoàn Dự chỉ nghe thấy tiếng huỳnh huỵch, bình bành liên tiếp, chung quanh đều có người ngã xuống, trước mắt đao kiếm lấp loáng, trong đại sảnh bao nhiêu đèn nến đột nhiên tắt cả, chỉ thấy tối om, còn mình thì như đằng vân giá vụ bị ai đó nhắc bổng lên.
Mấy biến cố đó nhanh thực là nhanh, chàng không còn biết mình đang ở đâu nữa, chỉ nghe chung quanh có tiếng người la hét nhốn nháo:
-Đừng để con tiện nhân trốn được.
-Coi chừng độc tiễn của nó.
-Ném phi đao! Ném phi đao!
Thế rồi leng keng, loảng xoảng liên tiếp, thân chàng bay bổng lên, tiếng vó câu thật dòn, chàng đã ở trên lưng ngựa, có điều chân tay bị trói chặt không sao nhúc nhích gì được.
Chàng thấy cổ mình tựa vào người ai, mũi ngửi thấy một mùi hương nồng nàn chính là mùi hương từ trên người cô gái. Ngựa chạy lộp cộp, vừa nhẹ nhàng, vừa vững chãi, tiếng hò hét của kẻ địch đuổi theo mỗi lúc một xa. Con Hắc Mai Côi thân thể đen tuyền, cô gái lại mặc toàn một màu đen, trong đêm trời tối mịt, có mở to mắt cũng không thấy gì, chỉ thấy một mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, càng thêm kỳ bí.
Con ngựa chạy một hồi thì tiếng kêu la của địch nhân không còn nghe thấy nữa, Đoàn Dự nói:
-Cô nương, tôi có ngờ đâu cô tài nghệ ghê gớm đến thế, xin cô thả tôi ngồi dậy.
Cô gái áo đen chỉ hừ một tiếng, không để ý gì đến chàng. Chân tay Đoàn Dự bị trói chặt, con Hắc Mai Côi chạy một bước thì sợi dây lại chặt thêm một tí, chân tay mỗi lúc một đau, lại thêm chân cao đầu thấp, treo chéo trên lưng ngựa, càng lúc càng thêm nhức đầu hoa mắt, quả thực khổ sở biết bao liền nói:
-Cô nương, mau thả tôi ra nào.
Nghe bốp một tiếng, má chàng đã ăn một cái tát đau điếng. Cô gái cất giọng lạnh như tiền:
-Không được léo nhéo, cô nương không hỏi thì đừng mở mồm.
Đoàn Dự giận quá nói:
-Sao vậy?
Lại bốp bốp lãnh thêm hai cái nữa, lần này còn mạnh hơn kỳ trước, khiến chàng tai như ù đi. Đoàn Dự lớn tiếng kêu lên:
-Sao cô cứ động một tí là đánh người, có thả tôi ra không nào, tôi không muốn đi chung với cô nữa.
Đột nhiên chàng thấy thân mình tung lên, nghe bình một tiếng đã rơi bịch xuống đất, có điều tay chân đều bị trói chặt, một đầu dây vẫn còn trong tay cô gái, Đoàn Dự liền bị con ngựa giựt mạnh, kéo lê trên đường mà đi.
Cô gái quát một tiếng nhỏ ra lệnh cho con ngựa đi chậm lại, hỏi:
-Ngươi đã phục chưa? Có chịu nghe lời ta không nào?
Đoàn Dự lớn tiếng:
-Không phục, không phục! Không nghe, không nghe! Dù ta có chết ngay ta cũng không sợ. Ngươi mới hành hạ ta một tí, ta sợ ... ta sợ ...
Chàng vốn dĩ định nói "ta sợ gì đâu" nhưng ngay lúc đó trên đường có một cái gò, cháng bị xóc lên hai lần thành ra hai chữ "gì đâu" không nói ra được. Cô gái cười khẩy hỏi:
-Ngươi sợ rồi ư?
Nàng ta giựt một cái, chàng lại bật tung lên trên yên. Đoàn Dự nói:
-Ta muốn nói "Ta sợ gì đâu?" lẽ dĩ nhiên là không sợ, mau thả ta ra. Ta không muốn để ngươi lôi đi như thế này nữa.
Cô gái hừ một tiếng nói:
-Trước mặt ta đâu có ai được quyền nói? Ta muốn hành hạ ngươi, hay muốn ngươi chết dở sống đở, chứ đâu phải chỉ là "hành hạ một tí" mà thôi đâu?
Nói xong hất tay trái một cái lại quăng Đoàn Dự khỏi lưng ngựa, kéo lê dưới đất. Đoàn Dự trong bụng tức quá, nghĩ thầm: "Những kẻ kia mở miệng ra là gọi ngươi "tiểu tiện nhân" âu cũng phải". Chàng bèn kêu lên:
-Nếu ngươi không thả ta ra, ta chửi cho đấy.
Cô gái trả lời:
-Ngươi có gan thì cứ chửi, trong một đời ta, bị chửi chưa đủ hay sao?
Đoàn Dự nghe thấy nàng trả lời dường như chứa đựng một nỗi đau lòng thành ra ba chữ "tiểu tiện nhân" vừa ra đến cửa miệng, trong lòng thấy xót xa, vội vàng ngừng lại.
Cô gái chờ một lát thấy chàng không mở miệng liền hỏi:
-Ồ, thì ra ngươi không dám chửi.
Đoàn Dự đáp:
-Ta nghe cô nói thấy đáng thương nên không nỡ chửi chứ nào có sợ gì đâu?
Cô gái huýt một tiế