Insane
Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329482

Bình chọn: 7.00/10/948 lượt.

xin xỏ. Ngươi cầu ta cứu Chung Linh, đã thế ta không đi cứu nữa.

Đoàn Dự vội nói:

-Được, thế thì tôi không cầu nữa.

Cô gái nói:

-Thế nhưng ngươi đã cầu rồi.

Đoàn Dự nói:

-Thôi thì những gì tôi nói không tính đến.

Cô gái hỏi:

-Hứ, ngươi là nam tử hán đại trượng phu, nói rồi lẽ nào lại không tính?

Đoàn Dự nghĩ thầm: "Lúc trước ta nhất định tự coi mình là đại trượng phu nàng đã biết rồi, thôi đành để cứu mạng Chung cô nương, mình có không phải đại trượng phu cũng không sao". Chàng bèn nói:

-Tôi không phải là nam tử hán đại trượng phu, cái ... cái mạng giun dế của tôi ... tôi toàn là do cô nương cứu.

Cô gái bật cười, đưa mắt nhìn chàng xem nói thật hay đùa:

-Ngươi đối với con tiểu quỉ Chung Linh tốt quá nhỉ. Hôm qua ngươi thà chết chứ nhất định phải là đại trượng phu, sao hôm nay lại chịu làm giun dế? Hừ, ta không cứu Chung Linh đâu.

Đoàn Dự vội nói:

-Thế ... thế thì phải làm sao đây?

Cô gái đáp:

-Sư phụ ta có bảo rằng đàn ông con trai trên đời này chẳng có ai tử tế cả, toàn là đầu môi chót lưỡi để đánh lừa đàn bà con gái thôi, còn trong bụng thì toan tính chuyện xấu xa. Đàn ông con trai một câu cũng không tin nổi.

Đoàn Dự nói:

-Cái đó cũng không phải là hoàn toàn đúng, chẳng hạn ... chẳng hạn ...

Chàng nhất thời chưa nghĩ ra ai bèn nói:

-Chẳng hạn như cha cô nương, là người tử tế lắm chứ.

Cô gái đáp:

-Sư phụ ta bảo rằng, cha ta cũng không phải là người tốt.

Đoàn Dự thấy cô gái thúc ngựa chạy mỗi lúc một nhanh hơn, mình đuổi không thể nào kịp bèn gọi:

-Cô nương, chậm lại.

Đột nhiên thấp thoáng, từ khu rừng bên cạnh bốn người xông ra chặn đường. Hắc Mai Côi liền ngừng vó, lùi lại hai bước. Cả bốn người đều là con gái còn trẻ, ai nấy đều mang áo khoác màu xanh biếc, trong tay cầm song câu, người đứng giữa quát lớn:

-Các ngươi hai người, hẳn là Can Quang Hào và Cát Quang Bội của Vô Lượng Kiếm, đúng không?

Đoàn Dự đáp:

-Không phải, không phải. Can Quang Hào và Cát cô nương, hai người đã .. hai người đã ..

Cô gái kia hỏi:

-Đã đã cái gì? Các ngươi một nam một nữ, tuổi trẻ đi chung với nhau, trông sớn sác đúng là dẫn nhau đi trốn, sao lại không phải là hai đứa bạn đồ Can Cát của Vô Lượng Kiếm?

Đoàn Dự cười nói:

-Cô nương nói sao vô lý quá. Cát Quang Bội trên mặt có mấy nốt rỗ hoa, còn cô nương đây hoa dung nguyệt mạo đâu có giống chút nào.

Cô gái quay sang quát nữ lang áo đen:

-Bỏ khăn che mặt xuống.

Bỗng tách tách tách tách, cô gái áo đen đã bắn ra bốn mũi đoản tiễn, keng keng hai tiếng, hai người đã giơ câu ra gạt được, còn hai người trúng tên ngã xuống. Bốn mũi tên bắn ra không có một dấu hiệu gì trước, thế đi lại thật nhanh vậy mà hai mũi tên cũng không trúng. Cô gái áo đen lập tức nhảy khỏi lưng ngựa, còn đang trên không đã rút phắt trường kiếm, chân trái vừa chấm đất, chân phải đã vọt lên soẹt soẹt đâm luôn hai nhát, tấn công hai cô gái kia. Hai cô gái cũng vừa múa câu xông lên, một người chống đỡ cô gái áo đen, còn một người vung lên đâm vào Đoàn Dự.

Đoàn Dự kêu "Ối trời!" một tiếng, chui tọt ngay vào dưới bụng con Hắc Mai Côi. Cô gái kia ngạc nhiên, không ngờ người này lại dùng một chiêu số quái đị đến thế, đang toan đuổi theo đâm Đoàn Dự, lưng bỗng đau nhói, lập tức ngã xuống, thì ra cô gái áo đen đã thừa cơ bắn một mũi tên.

Thế nhưng vì phải phân tâm, cánh tay trái của cô ta đã bị địch nhân móc phải, soẹt một tiếng rách mất một nửa tay áo, để lộ cánh tay trắng như tuyết, trên tay cũng bị rạch một đường dài cả thước, máu túa ra.

Cô gái áo đen liền múa kiếm tấn công nhưng người con gái sử câu kia võ nghệ ghê gớm quá, song câu huy động, chiêu số xảo diệu, đấu thêm một hồi thì đùi cô gái áo đen lại trúng câu, bị rạch rách cả quần. Nàng liên tiếp bắn ra hai mũi tên nhưng đều bị đối phương gạt ra được.

Người con gái kia luôn mồm quát hỏi:

-Ngươi là ai? Kiếm pháp của ngươi không phải Vô Lượng Kiếm.

Cô gái áo đen không trả lời kiếm chiêu càng lúc càng tấn công gấp rút hơn. Đột nhiên nàng "A" lên một tiếng, trường kiếm bị một thanh câu móc trúng, địch nhân liền xoay cổ tay một cái, thanh kiếm cầm không vững, bay tung lên trời vội vàng nhảy lên theo. Người sử câu lập tức liên tiếp đâm luôn mấy cái nhưng nàng đều tránh được.

Đoàn Dự đứng coi trong lòng bồn chồn vạn phần, khổ nỗi không có tài ba gì mà xông vào giúp đỡ, thấy cô gái áo đen nguy cấp đến nơi, không nghĩ ngợi thêm, ôm luôn một cái xác dưới đất bồng lên làm như một cây bổng lớn xông tới húc vào cô gái cầm song câu.

Nàng ta giật mình, thấy kẻ húc tới lại chính là đầu của chị em bên mình, trong lòng đau đớn, lấy câu đâm luôn vào mặt Đoàn Dự nhưng vì vướng cái xác chết nên còn cách xa đến cả nửa thước, nghe bình một tiếng, ngực đã bị cái đầu xác chết đụng vào. Ngay lúc đó, một mũi đoản tiễn đã bắn ngay vào mắt phải, ngã lăn ra chết ngay.

Đoàn Dự thấy cô gái áo đen khuỵu đầu gối vội kêu:

-Cô nương, cô ... cô có sao không?

Chàng chạy đến bên cạnh giơ tay đỡ, cô gái kia đứng bật dậy, ngờ đâu Đoàn Dự trong cơn hoảng loạn vẫn còn vác cả cái xác chết húc ngay đầu tử thi vào ngực nàng. Cô gái giơ tay đẩy đầu xác chết ra, Đo