đang ngồi nói chuyện về Kim Thế Di, cả hai vẫn chưa buồn ngủ, chợt nghe loáng thoáng tiếng Hồ Ca, nhưng trong khoảnh khắc âm thanh ấy đã biến mất. Giang Nam nghi thần nghi quỷ tưởng rằng Kim Thế Di đã tới, nhưng Trần Thiên Vũ rất giỏi âm luật, bảo rằng tiếng Hồ Ca nghe thê lương buồn bã, người thổi Hồ Ca ắt hẳn là một cô gái, không thể là Kim Thế Di. Lúc đó Giang Nam định chạy ra xem, Trần Thiên Vũ sợ kinh động đến cha cho nên mới cản lại. Vì thế hôm nay trời vừa sáng thì Giang Nam đã chạy ra dò hỏi, nay vừa gặp thì quả nhiên là một cô gái.
Nhưng cô gái ấy đã che mặt bằng vải đen, Giang Nam càng nghi càng thấy lạ.
Khi Giang Nam chạy đến chân núi, hai thớt ngựa đã đuổi kịp theo cô gái. Hai thớt ngựa ấy phóng lướt qua mặt Giang Nam, một tên đả thủ cười gằn rồi phóng ra một cây cương trảo đánh vù một tiếng, chụp vào cô gái che mặt!
Kẻ này cứ tưởng rằng có thể chụp trúng cô gái, ngay trong khoảnh khắc ấy, chợt nghe có người cười hì hì, tên đả thủ dùng lực giật lại, chợt cảm thấy bàn tay đau nhói như dao cắt, té lăn xuống ngựa, thì ra Giang Nam đã khéo léo xoay người chụp lấy cây cương trảo của y rồi tròng lên gốc cây bên đường.
Tên kia thấy thế thì cả kinh. vội vàng xuống ngựa đỡ đồng bọn dậy, kẻ bị té kêu lên oai oái, nhe răng cười: "Ngươi tự ngã, liên quan gì đến ta, ai bảo người chụp gốc cây, gốc cây có thù oán gì với ngươi? Hừ, hừ, ngươi mắng ai thế?"
Tên kia có vẻ thận trọng hơn, chặn đồng bọn lại rồi hỏi Giang Nam: "Này, ngươi là bằng hữu phương nào?" Giang Nam lắc đầu nói: "Ta không biết các người, sao có thể gọi là bằng hữu?"chàng giả vờ ngờ nghệch không trả lời câu hỏi của y.
Kẻ ấy trầm giọng nạt: "Tên nhãi ranh nhà ngươi có biết ta là thủ hạ của Vương hương chủ bang Hải Dương hay không?" Giang Nam nói: "Không biết." Kẻ ấy bảo: "Ngươi có hiểu quy củ giang hồ không? Ả này lai lịch bất minh, Vương hương chủ phải bắt ả tra hỏi, tại sao ngươi ngăn cản?" Giang Nam nói: "Thật quái lạ hương chủ là thứ gì? Có phải là một chức quan không? Ta đã gặp không ít quan, nhưng chưa bao giờ nghe nói có chức quan như hương chủ, cũng chưa bao giờ nghe nói vì lai lịch không rõ ràng nên bị bắt tra hỏi." Kẻ ấy hừ một tiếng rồi nói: "Ngươi là đồ khốn kiếp ở đâu ra?" Giang Nam nói: "Ta cũng ở nơi khác đến, hương chủ các người có cần tra hỏi không?" kẻ bị ngã lúc nãy đùng đùng nổi giận, bảo tên đồng bọn: "Thằng nhãi ranh này rõ ràng có ý bôn cột không cho y nếm đòn, y cũng không biết lợi hại, đừng nói nhiều, xông lên!"
Giang Nam nói: "Ngươi vừa tới đã mắng ta là khốn kiếp, lại còn mắng ta là nhãi ranh, đại trượng phu không thể nhịn được nữa, xem đây!" vừa nói hai chữ "xem đây" chàng đã lách người tới tát hai tiếng bốp bốp vào mặt của hai kẻ ấy.
Đến lúc này cả hai tên đả thủ đều biết bản lĩnh của Giang Nam hơn bọn chúng, nhưng cả hai vẫn chưa biết sợ, bèn xông thẳng tới Giang Nam, Giang Nam chỉ nhẹ nhàng kéo gấu áo của chúng, lại nghe thêm hai tiếng bốp bốp nữa, té ra cả hai đã vung quyền đấm vào nhau.
Giang Nam cười hì hì nói: "Các người đã tự đánh nhau, đừng trách ta đấy nhé!" Cả hai tên đại hán đều sưng vêu mặt mày, trợn mắt há mồm, Giang Nam nói: "Các người còn đứng trân đó ra làm gì? Chắc là vẫn đánh nhau chưa đã, có cần đánh thêm với ta một trận không?" rồi chàng đột nhiên quắc mắt, cả hai tên đả thủ vội vàng co giò chạy mất. Lúc này chợt nghe có tiếng cười ha hả vang lên!
Giang Nam quay đầu nhìn lại chỉ thấy trên đường có một đám người, ai nấy đều mang theo binh khí, Giang Nam ngạc nhiên tưởng rằng đó là bọn người của bang Hải Dương, nhưng một hán tử có vẻ là người dẫn đầu bước tới cung tay nói: "Thiếu niên anh hùng, quả thật đáng ngưỡng mộ!"
Giang Nam chưa bao giờ được người ta khen ngợi như thế, nghe y nói thì lòng hoa nở rộ, cười hì hì: "Tôi đâu có phải là anh hùng gì, công tử nhà tôi và những người bạn của người mới đúng là đại hiệp đương thế!" Hán tử ấy nghiêng đầu, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, chợt cung tay nói: "Thất kính, thất kính! Thiếu hiệp khoan hãy nói, để tôi đoán thử công tử của thiếu hiệp là ai? Ồ, chắc chắn đó là Trần Thiên Vũ!
Còn thiếu hiệp là Giang Nam!" Giang Nam mừng rỡ nói: "Chẳng sai tí nào, sao ông biết?" Hán tử ấy nói: "Tôi và Trần công tử là bạn hữu đã nhiều năm, sao không biết?" y ngập ngừng rồi lại nói tiếp: "Chúng tôi cũng quen biết những người bạn của Trần công tử, trong số đó có một người thân thiết nhất với chúng tôi tên gọi Đường Kinh Thiên." Giang Nam nói: "Đúng, đúng, Đường đại hiệp thân thiết với công tử chúng tôi chả nó khác gì huynh đệ, không ngờ ông ta cũng là bằng hữu của các vị, này các người có quen Kim Thế Di không?"
Hán tử ấy nói: "Ồ, Kim Thế Di? Đúng thế, có gặp vài lần." Giang Nam vội vàng hỏi: "Lần cuối cùng gặp y là khi nào?" hán tử ấy nói: "Chúng tôi đến núi Đường Cổ Lạp cho nên gặp y ở đấy, sau đó chúng tôi về Giang Nam, chuyện này xảy ra cách đây nửa năm về trước." Giang Nam cả mừng nói: "Nói như thế Kim Thế Di vẫn chưa chết?" hán tử ấy nói: "Kim Thế Di tuy lớn tuổi, nhưng tinh thần vẫn còn tốt, tôi thấy ít ra ông ta có thể sống mười năm nữa
