Alfred Hitchcock Tuyển Chọn

Alfred Hitchcock Tuyển Chọn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 321112

Bình chọn: 7.00/10/111 lượt.

ói chẳng đâu vào đâu, không ý nghĩa bằng những câu bình phẩm thân mật, bộc trực. Bà bám theo từng câu mà hụt hơi để mong chúng chấm dứt. Sau cùng bà đành vòng ra sau ghế ông ta, cài nhẹ những ngón tay vào mớ tóc sau cổ ông:

- Ông cần hớt tóc rồi, Frank.

Ông bật ngồi thẳng dậy.

- Tôi chẳng biết khi nào cần hớt tóc cho đến khi nó ngứa. Xin bà chút cà phê nữa được không?

Bà rót đầy ly, ý thức rằng ông ấy đang nhìn mình chằm chằm.

- Chuyện du ngoạn bằng xe ngựa tối qua tôi chẳng thể nào quên được - Bà nói.

- Còn chuyện khác nữa tối qua chứ, bà không nhớ sao?

- Nhớ chứ.

- Xin bà bây giờ lại cho tôi làm chuyện đó cho cân xứng đi.

- Không được.

- Nếu tôi không hỏi mà cứ làm thì sao?

- Tôi không thích vậy. Frank.

Ông ấy xô ghế lùi ra sau làm sóng sánh cà phê ra đĩa.

- Vậy thì bà cứ khêu gợi tôi để làm gì?

- Ông có cái ý niệm khêu gợi ngộ đấy - Bà nổi nóng, và biết rằng bà nổi nóng với chính mình.

Joyce xòe bàn tay dơ bẩn của mình trên bàn.

- Sarah, bà có biết mình muốn gì không?

Bà rớm nước mắt nhưng bà cố ngăn lại, bà thổn thức.

- Tôi biết tôi muốn gì chứ.

Joyce lắc đầu.

- Ông ấy chinh phục được tâm hồn bà phải không, Sarah?

Bà hất mạnh mặt lên trả lời:

- Tâm hồn tôi, tôi làm chủ.

Joyce vỗ tay xuống bàn:

- Ô! Coi đàn bà sửng cồ kìa! Chuyện này có thể thiêu cháy đàn ông, nếu ông ta có sẵn cây cời lửa.

Ông ấy liếm môi, dù Sarah có cứng cũng phải lui vài bước.

- Tôi sẽ không dồn ép bà đâu, Sarah. Đừng sợ. Thời buổi bốc hốt của thanh niên ở tôi qua rồi. Tôi không ép mà cũng chẳng chạy, tôi cứ vững lập trường, đón nhận những gì đem đến cho tôi.

Ông ta hất đầu về phía cửa sổ.

- Đây chỉ là gió tạm ngớt thôi. Gió sẽ còn lớn hơn nữa.

Bà nhìn những hạt mưa đầu tiên táp vào cửa kính.

- Gerald sẽ ướt sũng mất thôi.

- Mưa bão còn nhận chìm hắn chết đuối nữa ấy chứ - ông ta vừa nói vừa nhăn răng cười nham nhở. Cám ơn về bữa ăn tối.

Xin trời hãy mưa đá, sấm, chớp, thổi tung mái nhà đi, quật ngã những ống khói, ống thông hơi. Tôi sẽ mò mẫm loạng quạng ra khỏi đống đổ nát đó, không bao giờ trở lại nữa. Khi một lão già có thể cười vào mặt bà khi định cắm sừng chồng. Chồng bà lại muốn vậy: tự chuốc lấy tình trạng này, thật xấu hổ. Sarah. Bà đi khắp nhà, chốt chắc các cửa sổ. Bà thích thú cài thêm vào đó những cái chổi.

Buổi tối đến sớm, đồng lõa với mưa gió, những màn mưa giăng mắc che mờ những đèn trên đường cái, nước nhuốm màu vàng của bụi đất.

Gió lùa vào ống khói, hắt những bụi mồ hóng xuống sàn phòng khách. Bà lấy báo cũ trải ra để hứng. Một cơn bão bất thường, chắc cũng mau ngớt thôi. Bà ra xem đồng hồ ở trên phòng. 10 phút nữa lại có chuyến xe buýt. Rồi có chuyện gì nữa đâu, ăn tối qua loa, một cuốn sách hấp dẫn rồi một giấc ngủ ngon. Cái lão già nông dân tinh quái thế mà đúng, nhà tiên tri cần đi hót tóc ấy.

Các ngọn đèn điện nhấp nháy chực tắt rồi lại lóe lên. Cứ để cho đèn tắt ngấm đi, Sarah. Cái gì còn lại cho bà, bà có thể nhìn bằng ánh sáng đèn cầy. Bà xuống tầng hầm lấy đèn dầu lên, lấy chiếc đèn pin trong phòng đồ đạc dưới bếp. Khi bà trở lên phòng khách, một cơn gió nữa thổi bay những tờ báo như diều. Đèn điện lại chập chờn. Một tiếng động phía tiền phòng làm bà chú ý. Dường như tiếng chuông điện thoại bị mưa gió đánh bạt. Khi ra đến chỗ điện thoại, đồng hồ điểm giờ và xe buýt đã trễ 20 phút. Cái điện thoại trông có vẻ gì đó khiến bà tin là nó không còn liên lạc được. Nếu biết nó còn tốt thì càng căng thẳng nhức đầu. Ta chỉ tưởng tượng thôi, bà lẩm bẩm. Tất cả mọi sự xảy ra ngược với mong ước của bà. Thế rồi bà bực mình với mình, rồi lai giận lây đến Gerald. Anh đã sỉ nhục tôi, sỉ nhục chồng chất lên lãnh đạm.

Bà nghe thấy nhưng tiếng thùm thụp ở trên lầu, ở phía ngoài nhà. Bà tắt đèn và áp mặt vào kính cửa sổ. Một cây thích lớn bị gió lung lay rồi thổi tróc gốc, một cành đập vào nhà. Trên đường bây giờ cũng chẳng còn ngọn đèn nào nhấp nháy. Mất điện. Rồi một đốm sáng hiện ra trước mắt bà, nó lớn dần, hơi lay động. Bà nghĩ đó là ánh đèn pin. Không biết anh Gerald có mang theo một cái hay không. Sau đó thì bà xác định được là chiếc đèn trên xe ngựa của Joyce, ông ấy đang về nhà.

Khi bà bật công tắc. Đèn không sáng. Bà mò mẩm vào nhà, đèn đóm tắt hết. Dò từng bước, bà xuống tầng trệt. Một luồng không khí tạt vào phòng qua ống khói, ẩm ướt, nhạt nhẽo và khó chịu. Bà đốt đèn dầu, xách vào bếp. Qua cửa sổ nhà bếp, bà thấy cái đèn trên xe của Joyce nhấp nhô khi ông ấy dẫn ngựa vào chuồng. Mà chẳng thấy người, cũng chẳng thấy ngựa, bà chỉ thấy bóng đèn nhạt nhòa rồi mất hẳn. Khi ánh đèn của Joyce lại ló ra ở cửa, bà cầm đèn lên, đưa lên, hạ xuống như một lời chào. Lần này ông ta đi ra lới hàng rào. Bà mở hé cửa và giữ chắc để gió không thổi cửa mở tung ra.

Joyce gọi vọng vào:

- Bây giờ tôi không có giờ, Sarah, tôi có việc phải làm. Ông ấy chưa về phải không?

- Chưa.

- Điện thoại còn liên lạc được không?

Bà gật đầu và ngoắc Joyce đến gần hơn.

- Ông có thấy xe buýt chạy qua không?

- Nó đến và đi thẳng. Bà đóng cửa chắc vào, nếu khô


Teya Salat